Chương 52
Tân Lam mở to mắt, trong giọng nói có chút mơ hồ cùng hưng phấn: “Ý mẹ là…mẹ bảo con quay về với Cố Kiến Lăng sao?”
“Đúng vậy.”
Mẹ Tân trả lời, thanh âm mưu mô đầy toan tính.
Cái gì? Bảo cô ta quay về với Cố Kiến Lăng? Liệu như thế có được không?
Mặc dù cô ta đã từng nghĩ đến vấn đề này, suy cho cùng thì Cố Kiến Lăng thật sự rất giàu, không những có tiên, anh còn có quyền lực, đó là thứ mà cô ta luôn muốn có được.
Nhưng như vậy thì sao chứ? Lúc trước, cô ta đã bỏ anh mà đi, bây giờ quay lại, anh sẽ tha thứ cho cô ta sao? Tân Lam hơi chần chừ, do dự một lúc lâu, cô ta hỏi lại: “Nhưng con đã rời bỏ anh ta như vậy, anh ta sẽ còn chấp nhận con sao?”
Đâu dây bên kia truyên đến tiếng cười của mẹ Tân, bà ta ung dung nói: “Đừng lo, trước khi đi, chẳng phải hai chúng ta đã ngụy tạo bằng chứng để Kì Mân Tuyết gánh tội sao? Sau khi trở về, con giở chút thủ đoạn là được.”
Tia do dự cuối cùng trong mắt Tân Lam cũng dân biến mất, thay vào đó là sự mong chờ, cô ta cong môi nở nụ cười, nói vào trong điện thoại: “Vậy được rồi, con sẽ thu xếp rồi trở về.”
“Được, mẹ chờ tin vui từ con.”
Dứt lời, mẹ Tân tắt điện thoại.
Tân Lam tay cầm điện thoại, ánh mắt nhìn về xa xăm, nụ cười trên môi càng thêm rực rỡ, nào có còn vẻ đau lòng vì bị phản bội như lúc nãy nữa chứ.
“Kì Mân Tuyết, thời gian qua chắc cô vất vả rồi nhỉ? Đừng lo, tôi sẽ trở về, thay cô chăm sóc Cố Kiến Lăng thật tốt.”
Cùng lúc đó, ở Cố gia.
Sau khi Kì Mân Tuyết và Cố Kiến Lăng thỏa thuận xong, anh đưa cô về phòng cưới của hai người, gọi người hầu lên dọn dẹp, tân trang lại căn phòng rồi nói: “Từ hôm nay, hai chúng ta sẽ cùng ngủ ở đây để dễ dàng tiếp nhận đối phương hơn, em thấy thế nào?”
Kì Mân Tuyết nhìn căn phòng, hai mắt không nhịn được mà sáng lên.
Căn phòng đã được trang trí lại, lấy màu xanh da trời làm màu chủ đạo, đúng màu cô thích, trên tường còn gắn ảnh cưới của hai người.
“Em không có ý kiến.”
Giọng cô nhẹ nhàng, không giấu được sự vui vẻ.
Cố Kiến Lăng nhìn cô, trong mắt anh không còn lạnh lẽo như trước kia nữa, thay vào đó là một chút ý cười, đúng lúc này, Kì Mân Tuyết vừa vặn ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của anh, cả hai nhìn nhau, không hẹn mà cùng nở nụ cười.
Cố Kiến Lăng nhìn vào mắt cô, như bị mê hoặc, anh từ từ cúi đầu xuống, cánh môi lạnh chạm vào môi cô, hơi thở hòa vào nhau, đầu lưỡi từ từ tiến vào, cảm nhận vị ngọt thoang thoảng trong khoang miệng.
Kì Mân Tuyết kinh ngạc mở to mắt, một lúc sau, đôi mắt cô khẽ nhắm lại, đáp lại nụ hôn đột ngột này, môi lưỡi hai người dây dưa, triên miên không dứt.
Trong lúc hôn, bàn tay Cố Kiến Lăng đã lặng lẽ đi đến bên eo cô từ lúc nào không hay.
Nhân lúc cô còn đang chìm đắm trong nụ hôn này, tay anh mon men đi lên, dừng lại ở đôi gò bồng mềm mại.
Cho đến khi cảm nhận được đôi gò bồng bị năm ngón tay của anh xoa nắn, cô mới ý thức được hai người đang làm gì.
Cố Kiến Lăng hôn cô, không những thế, cô còn đáp lại anh.
Kì Mân Tuyết đỏ mặt đẩy anh ra, vô tình nhìn xuống dưới, lại nhìn thấy nơi nào đó của chiếc quần âu đang căng phồng lên.