Chương 43
Quyền lực trong tay anh làm sao lớn đến mức có thể đối đầu với Cố Kiến Lăng mà vẫn bảo toàn tính mạng được chứ…Mạng của cô không đáng giá như vậy, ít nhất thì nó không đáng giá đến mức Tổng Lân phải liều lĩnh dùng sinh mệnh và sự nghiệp của bản thân để hy sinh.
Kì Mân Tuyết vừa đi vừa nghĩ, ánh mắt cô thẫn thờ nhìn về phía trước, vì không để ý nên cô không thấy ở con đường đối diện, Cố Kiến Lăng đang đứng đó, vẻ mặt âm trảm nhìn dòng chữ trên màn hình lớn.
“Kì Mân Tuyết, anh yêu em…”
Cánh môi anh hơi hé, đọc lại dòng chữ trên màn hình, trên khuôn mặt điển trai lúc này lạnh như băng, không có chút cảm xúc, ánh mắt chế giễu, trong giọng nói hiện lên tia trào phúng.
Có lẽ là do khoảng cách khá xa, cả Kì Mân Tuyết và Tống Lân đều không nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông đang tựa vào cửa xe ô tô ở phía con đường đối diện.
Chỉ thấy Tống Lân vội vàng đuổi theo cô, vừa đến trước mặt cô, hai tay anh đặt lên đôi vai gây, khuôn mặt anh áp sát mặt cô, trong vẻ mặt bàng hoàng cùng ánh mắt ngơ ngác của cô, cánh môi anh từ từ hạ xuống.
Khi hai môi sắp chạm nhau, đột nhiên cả người Kì Mân Tuyết bị một bàn tay dùng lực lớn, kéo cô ra xa Tống Lân.
Người kia nắm lấy vai cô, đẩy cô sang một bên, sau đó…”Bốp!”
Một đấm rơi vào mặt Tống Lân.
Tống Lân ôm mặt, khẽ ngẩng đầu, đầu lưỡi hơi vươn ra, ngăn giọt máu đang trượt dần xuống căm.
Đôi mắt chứa đầy sát khí nhìn người đàn ông vừa ra tay.
“Anh họ, khéo thật đấy, anh xuất hiện rất đúng lúc nha.”
Tống Lân kéo dài âm cuối, giọng nói càng thêm âm u.
Cố Kiến Lăng không trả lời, cũng không đánh tiếp, chỉ để lại một ánh mắt cảnh cáo, sau đó kéo lấy cổ tay Kì Mân Tuyết rời đi.
Anh dùng sức rất lớn, kéo đến thô bạo, khiến cô rất đau, Kì Mân Tuyết giấy dụa khỏi bàn tay của người đàn ông, lại bị anh kéo mạnh hơn.
“Anh làm gì vậy? Bỏ tôi ra!”
Kì Mân Tuyết tức giận, âm lượng giọng nói không khỏi cao hơn.
Vốn dĩ tâm trạng Cố Kiến Lăng đang rất không ổn, nhưng vì vẫn đang ở bên ngoài nên anh tận lực kiềm chế.
Anh cố gắng để không phát hoả ở nơi này, lại vì một câu nói kia của cô mà ánh mắt trực tiếp lạnh xuống.
Cố Kiến Lăng quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt cô.
Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, Kì Mân Tuyết mơ hồ nhìn thấy một chút…ghen tuông ở trong đó, cô cố gắng nhìn vào mắt anh lâu hơn, nhưng cuối cùng trong đôi mắt kia chỉ còn lại vẻ lạnh như băng quen thuộc thường thấy.
Đúng lúc này, thanh âm của anh vang lên, đánh tan ảo tưởng trong đầu cô: “Buông ra? Buông cô ra để cô lại đi quyến rũ những người đàn ông khác sao?”
Lúc nói câu này, vẻ chế giễu trong mắt anh càng trở nên rõ ràng, ánh mắt anh nhìn cô lại thêm vài phần khinh thường, điều này làm Kì Mân Tuyết không khỏi tức giận, cô nhất thời bị cảm xúc khống chế, quên mất những quy tắc mà cô đã đặt ra cho bản thân, giận dữ hỏi anh: “Cố Kiến Lăng, mục đích anh cưới tôi về là gì, chính anh là người rõ hơn ai hết, không phải sao? Anh còn bày ra vẻ ghen tuông này cho ai xem? Hơn nữa được người khác tỏ tình cũng là lỗi của tôi ư?”
Nếu lúc nãy nói Cố Kiến Lăng đã sắp mất hết kiên nhẫn, vậy thì hiện tại, tia kiên nhẫn cuối cùng của anh cũng bị cô hoàn toàn phá tan.