Chương 59
“Lúc nãy, trên tay cô có câm một chiếc váy, đó là bằng chứng.”
Ông ta không chịu thua, tiếp tục nói.
“Tôi vốn đĩ định mua nó, ai ngờ nhân viên của ông lại vu khống tôi.”
“Nói bậy, nhân viên của tôi sẽ không vu khống khách hàng.
Hơn nữa nhìn cách ăn mặc của cô, cô chắc chắn cô có thể mua nổi chiếc váy này sao? Nó có giá đến 800 đô la đấy.”
“Hừm, 800 đô la, con số này đúng là hơi lớn so với tôi thật.
Nhưng tiên học bổng của tôi dư sức mua được mười chiếc váy này.”
“Cô…cô đúng là ngoan cố! Tiểu Liên, mở camera giám sát đi, để cô ta khỏi chối.”
Quản lý tức giận, quay đầu quát to với Tôn Liên.
“Cái…cái gì?”
Tôn Liên run rẩy hỏi lại.
Chết thật! Bây giờ cô ta mới nhớ ra, nơi này có lắp camera giám sát, hơn nữa còn lắp đến tận 4 cái.
Tiêu đời rồi…Không được! Không thể để quản lý Chu và đám người kia nhìn thấy những gì xảy ra trong camera giám sát, nếu không tất cả bọn họ đều biết cô ta bịa chuyện mất.
Nghĩ như vậy, Tôn Liên yếu ớt nói: “Quản lý Chu, không…không cần nhọc lòng như vậy đâu, chuyện cô ta ăn cắp không phải đã rõ như ban ngày rồi sao? Còn cân xác minh cái gì nữa…”
“Cô dám không nghe lời tôi à? Có muốn tiếp tục làm việc ở nơi này không?”
“Quản lý Chu, tôi…”
“Tôi tôi cái gì? Cô không làm được thì để tôi gọi người khác.”
Dứt lời, quản lý Chu không nhìn cô ta nữa, gọi một nhân viên nữ khác ở gần đó, bảo cô ta mang máy tính đến mở đoạn video giám sát được camera ghi lại lên.
Tôn Liên không còn cách nào khác, đành bất lực đứng ở một góc, nhìn đoạn video được phát ra trên máy tính, thời gian trôi qua từng giây từng phút, chậm đến mức khiến cô ta nôn nóng, khuôn mặt cô ta đang tái dân đi.
Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, hình ảnh trên màn hình máy tính lúc này sắc nét hơn bao giờ hết.
Âm thanh phát ra cũng vô cùng rõ ràng: “Kì Mân Tuyết, là cô sao?”
“Ôi, mò đến tận nơi này cơ à? Xem lại thẻ xem còn đủ tiền không rồi hằng quyết định mua, nhìn cô đi kìa, gì đây? Áo phông trắng phối với quần jean xanh? Kì Mân Tuyết, cô đến từ thập niên 90 đấy à?”
“Hừ, không phải cô cho rằng nơi này vừa khai trương nên loại người nào cũng tiếp đón đấy chứ? Tôi nói cho cô biết, mặc dù nơi này vừa mới mở không lâu nhưng…”
Màn hình máy tính truyền ra giọng nói của Tôn Liên, chỉ thấy cô ta lải nhải không ngừng, còn Kì Mân Tuyết chỉ nhẹ nhàng nói một câu: “Nói xong chưa? Nói xong rồi thì gói đồ giúp tôi được không?”
Dòng chảy thời gian như ngừng lại, bâu không khí nặng nề, tất cả mọi người đều quay sang nhìn nhau, không biết nên nói gì cho phải.
Bọn họ không nhìn bằng chứng, chỉ nghe thấy tiếng hô của Tôn Liên, liên cho rằng đó là sự thật, lại không ngờ chân tướng sẽ như thế này.
Hoá ra, từ đầu đến cuối đều là Tôn Liên một mực gây chuyện.