Chương 26
Khi những hình ảnh ấy chồng chất lên nhau, rốt cuộc cô không còn điều khiến được bản thân nữa, ý thức cũng dần dần mơ hồ.
Kì Mân Tuyết bị hai gã thuộc hạ đưa đến một căn phòng khác, đi đến một chiếc bàn, bọn họ dừng lại, sau đó đặt cô ngồi xuống ghế, đối diện với cô là người đàn ông đã tôn tại trong tim cô nhiều năm.
Cố Kiến Lăng tay cầm ly trà, khẽ nhấp một ngụm rồi nuốt xuống, yết hầu của anh cũng vì động tác đó mà chuyển động một vòng.
Cố Kiến Lăng nhìn người trước mắt, trong căn phòng xa lạ, ánh sáng lờ mờ, mơ hồ có thể thấy được đường nét xinh đẹp trên khuôn mặt của cô gái, bởi vì cô đã không còn tỉnh táo, vẻ đẹp kia lại càng rõ ràng, đặc biệt là đôi mắt không có tiêu cự kia, không biết có phải là do làm việc quá nhiều nên sinh ra ảo giác hay không, dù cô đã mất đi tỉnh táo nhưng Cố Kiến Lăng vẫn thấy được sự ưu sầu ở trong đó.
Nhìn hình ảnh trước mắt, trong người anh dần dần nóng lên, yết hầu khô khốc, anh quên mất mình đưa cô đến nơi này là vì mục đích gì, giờ đây, trong đầu anh chỉ còn lại vẻ đẹp tựa yêu tỉnh này.
Anh hơi chồm người qua, trước ánh mắt kinh ngạc của thuộc hạ, anh đưa môi đến, kê sát môi cô.
Khoảng cách của hai người lúc này rất gần, gần đến mức như không tồn tại, lúc hai môi chạm nhau, xúc cảm lạnh lẽo từ cánh môi cô truyền đến làm Cố Kiến Lăng đột nhiên tỉnh táo lại.
Anh đang làm cái gì thế này? Anh vậy mà lại nảy sinh xúc động muốn hồn cô ta? Nghĩ đến chuyện vừa xảy ra, trong lòng Cố Kiến Lăng vô cùng bực bội.
Đây không phải là lân đầu tiên anh mất khống chế vì người phụ nữ này, đổi với một người luôn yêu cầu sự hoàn hảo như anh, điều này tuyệt đối không thể xảy ra thêm một lần nào nữa Cố Kiến Lăng lập tức kéo giãn khoảng cách với cô, anh ngôi trở lại trên ghế, vẻ động tình trong đôi mắt hoa đào kia cũng bị anh cưỡng ép đè xuống, khuôn mặt khôi phục về biểu cảm ban đầu, tràn đầy lạnh lùng và chán ghét.
Nhớ đến mục đích mà mình đưa cô đến đây, anh bắt đầu tra hỏi: “Tại sao lại thuê người cưỡng hiếp Lam Nhi, còn bức ép cô ấy rời đi?”
Kì Mân Tuyết mơ màng nhìn anh, một lúc lâu sau, cô mới trả lời: “Tôi không hề…Kì Mân Tuyết còn chưa nói xong thì đã bị anh cắt ngang: “Đã bị thôi miên rồi mà cô còn nói dối?”
Nói xong, anh quay sang nhìn hai gã thuộc hạ, ngữ khí âm trầm hỏi bọn họ: “Có phải hai cậu không làm việc nghiêm túc không? Tại sao đã thôi miên mà cô ta vẫn nói dõi?”
Thuộc hạ Ất và thuộc hạ Giáp đột nhiên bị mắng thì sửng sốt, mặc dù bọn họ không thôi miên cô, nhưng loại thuốc mà bọn họ cho Kì Mân Tuyết uống, so với việc thôi miên càng có hiệu quả tốt hơn.
Hai gã thuộc hạ cúi gầm mặt, không dám hó hé nửa lời.
Thật ra có một câu nói mà bọn họ vẫn luôn muốn nói với Cố Kiến Lăng.
Lão đại, nếu ngài đã tự có đáp án ở trong lòng, hà cớ gì phải tra hỏi cô ấy như vậy? Dù cô ấy trả lời thế nào, ngài cũng đâu chịu tin tưởng? Đáng tiếc, bọn họ không có can đảm đó.
Cố Kiến Lăng thấy bọn họ cúi đầu không dám nói gì, cho rằng suy đoán của mình đã đúng, anh tức giận vô cùng, trong mắt loé lên tia sáng lạnh lẽo, giọng nói âm trầm: “Ngay bây giờ, lập tức tiến hành lại việc thôi miên một lần nữa, ngay trước mặt tôi!”
Hai gã thuộc hạ quay sang nhìn nhau, trong lòng thuộc hạ Ất không nỡ, trong lòng thuộc hạ Giáp lại đang mưu tính điều gì đó, cuối cùng vẫn là chịu thua Cố Kiến Lăng, run rẩy trả lời anh: “Vâng…thưa lão đại “
Cố Kiến Lăng không nói gì nữa, anh ngồi xuống ghế, lạnh lùng nhìn hai gã thuộc hạ thôi miên Kì Mân Tuyết.
Trong suốt quá trình tiến hành việc thôi miên, trước những thủ pháp của hai gã thuộc hạ, khuôn mặt Kì Mân Tuyết hiện lên vẻ thống khổ, trên trán cô phủ lên một tầng mồ hôi mỏng, trong mắt chứa đầy giãy dụa.
Là người tiến hành, thuộc hạ Ất đương nhiên hiểu rõ những đau đớn mà người bị thôi miên phải chịu.
Rốt cuộc sau 20 phút chịu tra tấn về mặt tinh thần, ý thức của Kì Mân Tuyết đã hoàn toàn bị bọn họ cưỡng ép tách rời.
Cố Kiến Lăng ngồi bên cạnh chứng kiến toàn bộ sự việc, hình ảnh cô ôm đầu đau đớn, hình ảnh khuôn mặt cô tái nhợt dưới thủ đoạn thôi miên của thuộc hạ cứ luẩn quẩn trong đầu anh, không biết vì sao, anh lại cảm thấy hơi hối hận.