Chương 47
Cho đến khi cảm thấy đã thích hợp, Cố Kiến Lăng mới rút hai ngón tay ra, trên đầu ngón tay còn dính đây những giọt nước được tiết ra từ con suối nhỏ.
Khoé môi anh khẽ nhếch, thời khắc mà anh chờ đợi nhất rốt cuộc cũng đến.
Anh cầm lấy vật giữa hai chân, đưa đến gần vị trí u mật, định tiến vào.
Đầu vật trơn láng vừa mới tiếp xúc với nơi mềm mại, cô gái vốn đang trong cơn say tình trên giường đột nhiên mở to hai mắt, như tỉnh táo lại.
Trong mắt cô không còn vẻ mong đợi cùng khát khao như ban nãy nữa, chỉ có hoảng hốt và ngỡ ngàng.
Cô cúi đầu nhìn tình hình hiện tại, ánh sáng yếu ớt bên ngoài cửa sổ vừa vặn hắc vào, giúp cô nhìn rõ được hoàn cảnh hiện tại của bản thân.
Vừa nhìn xuống cơ thể mình, đầu óc cô lập tức trống rỗng, chỉ còn lại ba chữ duy nhất.
Trần…như…nhộng…
Kì Mân Tuyết ngơ ngác vài giây, sau khi phản ứng lại, cô vội vàng chồm dậy, nhưng không sao thoát khỏi người đàn ông mạnh mẽ trên thân.
“Anh làm gì?”
Kì Mân Tuyết cố gắng phản kháng, vừa phản kháng, cô vừa gấp gáp hỏi.
Nghe thấy cô chất vấn, bàn tay người đàn ông trên thân dừng động tác đưa vật kia vào lại, anh ngẩng đầu nhìn cô, khoảng vài giây sau, anh khàn giọng nói: “Động phòng.”
Khi nói câu này, trong mắt anh không hề có chút nào tỉnh táo, chỉ có vẻ động tình và chiếm hữu điên cuồng.
Nghe thấy câu trả lời của anh, Kì Mân Tuyết càng tức giận hơn.
“Động phòng? Anh xem tôi là cái gì?”
Cố Kiến Lăng không trả lời cô nữa, mặc cho cô giãy dụa, anh vẫn tiếp tục động tác vừa rồi của mình.
Cố Kiến Lăng lúc này tựa như hoá thân thành dã thú, anh đem vật to lớn từ từ tiến vào cơ thể cô, đâm xuyên qua lớp màng mỏng.
Cảm giác đau đớn ập đến, tất cả các giác quan của Kì Mân Tuyết đều đình trệ ngay thời khắc này, cơ thể cô như bị xé rách làm đôi, đau không tả được.
Sau khi vào trong, Cố Kiến Lăng bắt đầu chuyển động cơ thể.
Nương theo từng động tác đưa đẩy của anh, vật to lớn kia liên tục ra vào dưới thân cô.
Ban đầu, Kì Mân Tuyết cảm thấy vô cùng đau đớn, nhưng dần dần về sau, không hiểu sao cảm giác đau đớn kia không còn nữa, thay vào đó là một chút hưng phấn mà cô không hiểu được.
“Ưm…”
Tiếng rên của cô giờ đây không những không nhuốm đầy sự đau đớn như trước, ngược lại còn ẩn hiện chút phấn khích.
Thanh âm êm tai kia như kích thích người đàn ông trên thân.
Chỉ thấy anh hơi dừng lại, sau đó động tác thúc đẩy càng mạnh hơn.
Dưới ánh trăng tuyệt đẹp bên ngoài cửa sổ, trong tiếng rên rỉ của người phụ nữ hoà cùng tiếng thở dốc của người đàn ông, có hai cơ thể, một mạnh mẽ, một mềm mại đang quấn lấy nhau, triền miên suốt đêm dài.