• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 41

Tôn Liên đứng bên cạnh, nghe thấy Phùng Đan nói như vậy thì khoanh tay hừ lạnh một tiếng, giọng nói âm dương quái khí vang lên: “Bọn tôi đến sớm còn không phải là do khuôn mặt hồ ly tinh kia của cô à?”

Kì Mân Tuyết khó hiểu nhìn cô ta, cũng không biết ý cô ta là gì, tự nhiên lại nhắc đến khuôn mặt hồ ly tinh.

Khuôn mặt hô ly tinh thì liên quan gì đến việc cô đến muộn chứ? Nghĩ như vậy, cô lên tiếng hỏi: “Tớ không hiểu ý cậu lắm”

Tôn Liên nhìn cô với ánh mắt khinh thường, trong giọng nói lại tăng thêm vài phân khó chịu: “Cậu diễn vai cô gái ngây thơ cũng quá đạt rồi đấy, có đàn ông nguyện ý chỉ tiền cho cậu, chắc cậu hạnh phúc lắm nhỉ?”

Vừa nói, ánh mắt cô ta lại chuyển sang Tống Lân đang đứng trong góc khuất.

Lúc này, Kì Mân Tuyết mới nhìn thấy anh.

Trên mặt cô lúc này không giấu nổi vẻ ngạc nhiên, hôm nay là lớp cô tổ chức họp lớp mà? Sao lại có Tống Lân ở đây? Phùng Đan như đọc được suy nghĩ của cô, tươi cười giải thích: “Tiểu Tuyết, không cân tớ giới thiệu, chắc hẳn cậu cũng biết anh ấy là ai đúng không?”

Không đợi Kì Mân Tuyết trả lời, Phùng Đan đã nói tiếp: “Anh ấy là bạn thân của bạn trai tớ, dù sao hai cậu cũng quen biết nhau, vậy thì ngồi gần nhau cho tiện.

Kì Mân Tuyết nghe xong, vô cùng khó xử, cô ấp úng nói: “Như vậy…không được đầu, tớ…không tiện…Phùng Đan khó hiểu nhìn cô, hỏi lại: “Tại sao lại không tiện? Dù sao hai người cũng quen biết nhau mấy năm rồi mà?”

Kì Mân Tuyết vốn dĩ định nói rằng cô có chồng rồi, nhưng nghĩ đến Cố Kiến Lăng thì lại do dự.

Liệu sau khi nói ra, anh có tức giận không? Mối quan hệ của cả hai người chỉ có người trong giới thượng lưu mới biết rõ ràng.

Nghĩ như vậy, cô nhìn Phùng Đan, khẽ nói: “Tớ muốn ngồi với cậu hơn”

Phùng Đan rốt cuộc cũng không ép cô ngồi với Tống Lân nữa, cùng cô ngồi xuống một chiếc bàn màu đỏ.

Kể cũng lạ, chiếc bàn này khác biệt với những chiếc bàn màu trắng còn lại.

Dù là vậy nhưng đám bạn học cũng không tỏ vẻ tò mò hay thắc mắc, dường như bọn họ đã biết cái gì đó, có chăng là hơi hiếu kì về thái độ xa cách của Kì Mân Tuyết đối với Tống Lân mà thôi.

Dù sao thì trong tiềm thức của bọn họ, để được một người vừa nhiều tiền vừa đẹp trai như Tống Lân theo đuổi, hẳn là Kì Mân Tuyết đã rất cố gắng mới đúng.

Tựa như bây giờ, cô nên tỏ ra thân mật một chút mới phải.

Mặc dù có hiếu kì, nhưng bọn họ cũng không nhiều lời, tất cả mọi người nhanh chóng nhập tiệc.

Trong lúc ăn, ngoại trừ Tôn Liên và những người bạn của cô ta ra, trên mặt tất cả mọi người đều mang theo ý cười, hỏi thăm về chuyện làm ăn của nhau.

Kì Mân Tuyết yên tĩnh ngồi nhìn bạn bè khoe bạn trai, trên mặt mang theo ý cười nhàn nhạt.

Vốn đang tận hưởng cảm giác tụ họp bên bạn bè, đột nhiên trên đầu cô thấy nhồn nhột.

Kì Mân Tuyết khẽ ngẩng đầu lên, nhìn thấy một loạt cánh hoa hồng rơi xuống, cô hơi sững ra một lúc, sau đó lại xem như không có gì mà cúi đầu xuống, định tiếp tục trò chuyện với Phùng Đan.

Vừa cúi đầu xuống, Kì Mân Tuyết liên bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngây người, chỉ thấy không biết từ lúc nào, dưới chân cô đã có vô số những cây nến trôi lên từ thảm cỏ, tạo thành hình trái tim vây lấy chiếc bàn mà cô đang ngồi.

Đúng lúc này, tất cả những người đang ngồi chung bàn với cô đột nhiên đứng dậy, cùng nhau rời khỏi hình trái tim được làm bằng nến này.

Trên bàn chỉ còn lại Kì Mân Tuyết đang ngồi ngơ ngác, khi cô định rời đi theo bạn bè, lại bị dòng chữ lớn trên màn hình làm cho bước chân dừng lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK