Chương 79
Tân Lam nghe bà ta nói xong, cô ta nở một nụ cười không thể gượng gạo hơn, tiếp tục hỏi: “Cô ấy nhập viện lúc mấy giờ vậy ạ?”
Y tá trâm ngâm, dường như bà ta quên mất tiêu rôi.
Cũng phải, cuộc gọi điện giữa bà ta và người bạn kia cũng chỉ là một cuộc trò chuyện tán gẫu bình thường, làm sao mà bà ta có thể nhớ kĩ từng chi tiết được.
Vốn định mở miệng nói không biết, nhưng nhìn ánh mắt trông mong của Tân Lam, bà ta không nỡ để cô ta hụt hãng, sau khi vắt óc nhớ lại, rốt cuộc cũng nhớ được giờ cụ thể.
“Nếu như tôi nhớ không nhầm, vậy thì thời gian nhập viện tâm khoảng 12 giờ đêm.”
12 giờ đêm…
Tân Lam cúi đầu, âm thầm nhếch môi cười đắc ý.
Cô ta biết, người trong miệng của y tá kia chắc chắn chính là Kì Mân Tuyết, bởi vì đêm qua, vào thời điểm đó, Cố Kiến Lăng còn đang ở phòng bệnh chăm sóc cho cô ta cơ mà.
Có khả năng là Kì Mân Tuyết chạy ra ngoài tìm Cố Kiến Lăng nên đã gặp tai nạn.
Nghĩ đến việc Kì Mân Tuyết gặp phải tai nạn, nghĩ đến trường hợp khuôn mặt của cô bị huỷ hoại, trong lòng Tân Lam cảm thấy sảng khoái đến kì lạ.
Mong rằng khuôn mặt mà cô ta chán ghét đến cực điểm kia sẽ bị huỷ hoại, càng nhiều càng tốt.
“Thôi, xong việc rồi, tôi đi trước đây.”
Lời chào tạm biệt của y tá kéo đầu óc đang suy nghĩ vặn vẹo của Tân Lam về, cô ta nở nụ cười đã luyện qua hàng trăm lân, đưa mắt nhìn bà ta rời đi.
Sau khi y tá rời đi, Tân Lam rốt cuộc cũng không cần phải diễn nữa, cô ta ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, cười lớn một tiếng.
“Khoan đã…”
Còn đang cười, không biết Tân Lam nghĩ đến cái gì, tiếng cười đột nhiên dừng lại.
“Không được! Chắc chắn Cố Kiến Lăng sớm muộn gì cũng biết được chuyện này, phải nhân lúc anh ấy chưa gặp được Kì Mân Tuyết, tìm cách để anh ấy về bên mình, để Kì Mân Tuyết một mình trong bệnh viện mới được.”
Nghĩ là làm, Tân Lam lấy điện thoại từ trong túi xách trên tủ đầu giường ra, bấm gọi cho Cố Kiến Lăng.
“Hy vọng anh ấy chưa biết chuyện này…”
Cô ta khẽ nhủ thầm.
Khoảng năm hồi chuông, Cố Kiến Lăng mới nghe máy, thanh âm gấp gáp truyền vào tai Tân Lam: “Lam Nhi, có chuyện gì không?”
Tân Lam nghe thấy ngữ khí gấp gáp của anh, phối hợp cùng với tiếng ồn ào ở đầu dây bên kia, chuông báo động trong lòng cô ta vang lên, thâm cảm thấy không ổn, cô ta quyết định lên tiếng hỏi: “Anh…
đang bận chuyện gì sao?”
Thanh âm mềm mại có chút rụt rè của cô ta, thành công khiến nỗi lo lắng trong lòng Cố Kiến Lăng vơi đi một nửa.
Cố Kiến Lăng vừa chờ đèn đỏ vừa trả lời: “Tiểu Tuyết gặp tai nạn xe rồi, anh phải đến bệnh viện xem tình hình mới được.”
Quả nhiên…
Tân Lam âm thầm nghiến răng, cô ta điều chỉnh giọng nói, cố gắng để nó trở nên buồn bã nhất có thế: “Vậy sao…
Cố Kiến Lăng cảm thấy giọng điệu của Tân Lam hôm nay có chút là lạ, không khống chế được dòng suy nghĩ trong đầu, anh cất giọng quan tâm cô ta: “Lam Nhi, có chuyện gì vậy? Em gặp vấn đề sao?”
“Không có gì đâu…
chỉ là…
vết thương của em chạm nước nên gặp chút rắc rối mà thôi, em lại không muốn làm phiên mọi người xung quanh nên gọi cho anh.”
Nói đến đây, cô ta bỗng dừng lại, sau đó thanh âm yếu ớt như đang cố kiềm chế để không khóc: “Nhưng…nhưng nếu như cô ấy đang gặp nguy hiểm thì anh cứ đến thăm cô ấy trước đi, em không sao đâu, thật đấy!”