Chương 53
“Anh…”
Mặt của cô càng đỏ hơn, đỏ đến tận mang tai.
“Tiểu Tuyết, đêm qua vẫn chưa đủ…một lần nữa thôi, được không?”
Giọng anh khàn khàn, khẽ thổi hơi vào tai cô.
Như bị thanh âm kia dụ dỗ, cũng không biết thế nào, cô vậy nhưng lại gật đầu đồng ý.
Cố Kiến Lăng cười khẽ, ôm lấy cô đi đến bên giường, vừa đặt người trong lòng xuống giường, chuông điện thoại ở trên tủ đột nhiên reo lên.
Tiếng chuông điện thoại vừa vặn đánh thức Kì Mân Tuyết vốn đang động tình, cô vội vàng ngôi dậy, sau đó nhanh chóng rời khỏi giường, mang theo đôi má đỏ bừng chạy ra khỏi phòng.
Sắc mặt Cố Kiến Lăng lúc này đen như đít nồi, ánh mắt anh u ám nhìn cái tên trên màn hình điện thoại.
Là Lâm Dương – bạn của anh.
Cố Kiến Lăng cầm điện thoại lên, sau đó nhấn nút nghe máy.
“Có chuyện gi?”
Lâm Dương ở đầu dây bên kia vẫn ngây thơ, không biết rằng bản thân vừa phạm phải sai lâm lớn, anh vui vẻ nói vào trong điện thoại: ‘A Lăng, tôi vừa mới khai trương một trung tâm thương mại ở thành phố kế bên, có thời gian thì cậu nhớ ghé sang nhé.”
Cố Kiến Lăng lạnh giọng “Ừ”
một tiếng, vốn dĩ định tắt máy, không ngờ tên họ Lâm kia vẫn tiếp tục lải nhải: “A Lăng, cậu và cô gái họ Kì kia sao rồi? Ly hôn chưa?”
Nghe thấy ba từ cuối cùng, vẻ lạnh lẽo trong mắt anh càng tăng thêm vài phân, anh trâm giọng nói vào trong điện thoại: “Cậu có thể có duyên hơn không? Bọn tôi đang sống cùng nhau rất tốt.”
Dứt lời, anh nhấn nút tắt máy, mặc cho Lâm Dương bên kia há hốc mồm.
Sau khi tắt máy, Cố Kiến Lăng khẽ nhíu mày, ngón tay thon dài xoa nhẹ huyệt thái dương, trong lòng không khỏi muộn phiền.
Vừa nghĩ đến phản ứng của Kì Mân Tuyết hồi nấy, anh không khỏi có chút bực mình, có vẻ như cô vẫn chưa hoàn toàn tiếp nhận sự thay đổi của anh.
Nhưng tại sao chứ? Anh còn chưa đủ thành ý sao? Cố Kiến Lăng thở dài một hơi, đi đến phòng của Kì Mân Tuyết.
Đứng trước cửa phòng, anh gõ nhẹ cửa, một lúc sau, cửa mới được mở ra.
“Có chuyện gì không? Kì Mân Tuyết cúi thấp đầu, không dám nhìn thẳng anh, thanh âm nhẹ tựa như gió.
“À…thật ra thì…chuyện là bạn anh vừa khai trương trung tâm thương mại, vừa vặn anh thấy quần áo của em cũng không được nhiều, anh…muốn cùng em đi mua sắm.”
“Dạ.”
Kì Mân Tuyết nghe thấy yêu cầu của anh, hơi giật mình, anh hỏi đường đột quá.
Cô khẽ mím môi, hỏi lại anh: “Em sao?”
“Ừ, không là em thì là ai? Ở đây đâu còn người nào khác?”
Anh trả lời với giọng nói thiếu tự nhiên, nếu Kì Mân Tuyết để ý kĩ, có lẽ cô sẽ nhìn thấy bên tai anh đang dần đỏ lên.
Trong đầu Kì Mân Tuyết bây giờ đang tràn ngập hoang mang, Cố Kiến Lăng có ý gì? Anh muốn cùng cô đi trung tâm thương mại sao? Mặc dù anh và cô mặt ngoài có thể tạm xem như là đã làm hoà, nhưng trong lòng cô vẫn còn nhiêu khúc mắc, dù sao thì cô vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng những lời anh hứa, sự tín nhiệm của cô đối với anh vẫn còn rất thấp.