• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 18

Triệu Vân thấy cá đã cắn câu thì cười khẽ, dịu dàng đưa ra lời khuyên: “Trước hết, em phải đánh bại Kì Mân Tuyết, tìm cách để cô ta mất hết thanh danh, sau đó Cố Kiến Lăng tự khắc sẽ chán ghét cô ta mà thôi”

Triệu Dung nửa tin nửa ngờ hỏi: “Thật sao? Làm như vậy…sẽ thành công sao?”

Triệu Vân không giải thích gì thêm, chỉ buông một câu: “Tin hay không tùy em, chị cũng là vì em mà suy nghĩ”

Được Triệu Vân khích lệ, trong lòng Triệu Dung dao động, cô ta chần chừ khoảng 2 phút, sau đó hạ quyết tâm, hùng hổ bước đến trước bàn ăn của Kì Mân Tuyết, kiêu ngạo nói: “Dzô, còn tưởng là ai, hoá ra là Cổ thiếu phu nhân đấy à? Trèo lên được Cố gia, chắc cô phải mất rất nhiều tâm tư nhỉ?”

Kì Mân Tuyết ngẩng đầu, nhìn cô gái trước mặt, khuôn mặt này có chút quen thuộc.

Gô biết người này, là Triệu Dung, em họ của Triệu Vân,kém cô hai tuổi, vẻ ngoài dễ nhìn nhưng tính cách chua ngoa đanh đá, thường xuyên giao du với lũ côn đồ, thành tích học tập đứng thứ nhất từ dưới đếm lên.

Sau khi xác định thân phận của người này, cô lùng nhìn cô ta, giọng nói không có cảm xúc: “Thì sao?

Chẳng phải cuối cùng tôi vẫn là Cố thiếu phu nhân, còn cô chẳng là gì cả sao? Thay vì ghen tị rồi gây chuyện với tôi, cô nên xem lại bản thân mình, nhan sắc không bằng tôi, tính cách cũng đanh đá hơn tôi, IQ thấp hơn tôi, có tư cách gì mà chế giễu tôi đây?”

Triệu Dung nghe xong thì tức nổ phổi, ả đàn bà đê tiện này lại dám nhục mạ cô ta trắng trợn như thế, đúng là đồ không có giáo dục.

Trong đầu cô ta hiện lên một ý tưởng độc ác.

Lúc nãy chị họ nói với cô ta rằng, chỉ cần làm Kì Mân Tuyết mất sạch thanh danh, cô ta sẽ có cơ hội theo đuổi Cố Kiến Lăng.

Nếu đã vậy…

Kì Mân Tuyết, tất cả là do cô tự chuốc lấy, đừng trách tôi không nương tay.

Triệu Dung hất cảm rời đi, đến một góc khuất không người, cô ta lấy điện thoại từ trong túi xách ra, gọi cho Triệu Vân: “Chị, chuẩn bị cho em vài gã đàn ông cao to lực lưỡng đi, em có việc cần dùng”

Triệu Vân ở đầu dây bên kia cười lạnh, cô ta vừa nghe đã đoán được Triệu Dung muốn làm gì, chỉ là không nói thẳng ra, giả vờ hỏi: “Dung Dung, em cần nhiều người như vậy làm gì? Chị khuyên em đừng có thuê người làm nhục Kì Mân Tuyết, nếu không…lỡ người khác biết được thì em xong đời đấy”

Triệu Dung vốn dĩ không thông minh như Triệu Vân, không nghe ra được là Triệu Vân đang lợi dụng mình, chỉ cười nói: “Chị yên tâm, em sẽ không để người khác phát hiện đâu, em sẽ làm cẩn thận”

Cũng không đợi Triệu Vân nói gì, cô ta đã tắt máy, hí hửng quay về phía chiếc bàn mà Kì Mân Tuyết đang ngồi.

Có lẽ cô ta không ngờ răng…toàn bộ hành động của mình đều bị một người đàn ông nhìn thấy.

Là Tô Trảm – nhân vật chính của buổi tiệc ngày hôm nay.

Tô Trảm là em trai của Tô Nam nên không đi đấu giá mảnh đất kia, hẳn không thích bữa tiệc nhàm chán này, định đi ra ngoài hóng mát, không ngờ lại nghe được cuộc trò chuyện của Triệu Dung.

Lại nói đến Triệu Dung, cô ta ôm ý nghĩ độc ác ở trong lòng, cầm lấy một ly nước lọc ở trên bàn, nhân lúc Kì Mân Tuyết còn chưa phản ứng kịp, một phát hắt vào váy cô.

Kì Mân Tuyết sững sờ, vị trí mà Triệu Dung hắt vào là phần ngực váy đã bị khoét sâu, lớp vải ren mỏng xung quanh bị nước thấm ướt, gần như xuyên thấu, bầu ngực của cô cũng dần lộ ra nhiều hơn, may mắn là bây giờ tất cả đàn ông đều đi đấu giá mảnh đất kia nên không có người khác giới nào trông thấy cảnh xuân xinh đẹp này.

Chẳng bao lâu nữa, buổi đấu giá sẽ kết thúc, nhân lúc còn chưa có người đàn ông nào nhìn thấy, cô phải nhanh chóng xử lí phần lúng túng này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK