Chương 48
Sáng hôm sau.
Cố Kiến Lăng mơ màng mở mắt, cảm nhận được cơn nhức mỏi nơi thắt lưng cùng với khoái cảm chưa từng có, anh khẽ nhíu mày, đôi mắt nhìn vào chiếc đồng hồ treo trên bức tường đối diện.
Nếu như đồng hồ không có vấn đề gì, vậy thì bây giờ là chín giờ sáng.
“Chín giờ sao…”
Cố Kiến Lăng khẽ lẩm bẩm, hàng lông mày càng nhíu chặt hơn.
Từ trước đến nay, anh chưa bao giờ dậy muộn như thế cả.
Chiếc đồng hồ kia là anh mua từ bên Thuy Sĩ, anh là người luôn yêu cầu sự hoàn hảo, khi vừa mua về đã đưa cho chuyên gia kiểm tra kỹ càng, vậy nên không có khả năng xảy ra sai sót.
“Rốt cuộc là tại sao chứ…Đây không phải là một dấu hiệu tốt.”
Cố Kiến Lăng bực bội quay đầu, tâm mắt trùng hợp nhìn sang bên cạnh, vừa nhìn thấy hình ảnh trước mắt, anh sững sờ, quên cả phản ứng.
Đập vào mắt anh là hình ảnh người con gái toàn thân trần như nhộng, không mảnh vải che thân đang nằm trên giường.
Kí ức của đêm hôm qua ập đến, đầu óc anh mơ hồ, trong đầu là những hình ảnh về cuộc ân ái mãnh liệt vào đêm hôm qua của hai người.
Nhớ lại đêm qua, anh như hoá thân thành dã thú, mạnh mẽ chiếm đoạt cơ thể cô.
Thanh âm ngọt ngào, mềm mại như nước của cô quanh quẩn tâm trí anh, khiến anh không nhịn được, lại một lần nữa động tình.
Cố Kiến Lăng lắc đầu, cố gắng quên đi cảm giác kì lạ có phân quen thuộc ở bụng dưới.
Anh không lập tức đánh thức cô, ánh mắt vẫn dính chặt trên thân thể của người con gái, một khắc cũng không rời.
Trên cơ thể cô phủ đầy những vết đỏ, chứng minh rằng đêm qua hai người đã rất cuồng nhiệt.
Dưới cái nhìn chăm chú của anh, Kì Mân Tuyết vốn đang yên tĩnh ngủ trên giường cũng tỉnh dậy, cô mở mắt, trong mắt là một mảnh mơ hồ.
Kì Mân Tuyết khẽ cử động cơ thể, định ngồi dậy, lại không ngờ cô vừa động đã lập tức ngã xuống giường.
Cơn đau đớn khiến kí ức đêm qua ùa về, hình ảnh người đàn ông mạnh mẽ chuyển động trên thân cô, vật giữa hai chân anh liên tục ra vào bên trong cơ thể cô, và vô số những hình ảnh kiều diễm khác.
Kì Mân Tuyết hốt hoảng, vội vàng dùng hết sức bật người dậy.
Cô nhìn khắp ga trải giường, dường như đang tìm kiếm một đáp án gì đó.
Sau khi nhìn thấy giọt máu đỏ tươi thấm trên ga trải giường trắng tỉnh, tia hy vọng cuối cùng trong mắt cô cũng biến mất.
Kì Mân Tuyết tức giận vô cùng, ngẩng đầu chất vấn Cố Kiến Lăng: “Chuyện này là sao đây? Chẳng phải từ khi mới cưới vê, anh đã tuyên bố sẽ không bao giờ chạm vào tôi sao? Anh xem tôi là cái gì?”
Trong giọng nói của cô chứa đầy ấm ức, đôi mắt rưng rưng nước, cố gắng khắc chế không để nó rơi xuống.
Nhìn hình ảnh này, không hiểu sao Cố Kiến Lăng lại bất giác cảm thấy bối rối.
Anh lúng túng đứng dậy, vòng qua phía bên kia giường cô, nhẹ giọng nói: “Tôi…anh xin lỗi…”
“Anh đã suy nghĩ rất kĩ, cảm thấy có một vài chuyện không nhất thiết phải ghi nhớ suốt đời.”
‘Anh sẽ chịu trách nhiệm với em, cũng sẽ quên đi những gì đã xảy ra trong quá khứ, quên đi cả những người không liên quan, chúng ta bắt đầu một cuộc sống mới như bao người khác, được không?”
Kì Mân Tuyết nói ra những lời kia, vốn dĩ chỉ muốn trút đi những uất ức mà cô phải chịu từ khi kết hôn.