• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 39

Nhìn đồng hồ trên tay, lại nghĩ đến những người bạn cùng lớp cũ đang đợi mình, cô do dự một lúc, sau đó quyết định đi trước, trở về lại xin phép anh sau.

Cùng lúc đó, ở nhà hàng X.

Phùng Đan vẻ mặt tươi cười nhìn Tống Lân một thân tây trang lịch lãm, miệng cô ấy không ngừng suýt xoa: “Tống Lân, anh nhất định phải cảm ơn hai bọn em đấy, bọn em đã cố gắng hết sức rồi, anh nhớ phải phát huy thật tốt đó!”

Tống Lân nghe Phùng Đan nói như vậy thì khẽ cười, trong mắt nhiễm lên một tầng ấm áp, động tác thắt cà vạt lại càng cẩn thận hơn vài phần.

Anh vừa chỉnh lại quần áo, vừa nói: “Đương nhiên rôi, anh nhất định sẽ phát huy thật tốt.”

Trong giọng nói của Tống Lân, không khó để nhìn ra sự mong đợi.

Hoá ra Tống Lân và Phùng Đan có quen biết nhau, Tống Lân là bạn của bạn trai Phùng Đan.

Hôm nay, vốn dĩ bọn họ tổ chức buổi họp lớp, một phần là để ôn lại kỷ niệm, một phần là để hỗ trợ Tống Lân bày tỏ tình cảm nhiều năm với Kì Mân Tuyết.

Nghĩ đến hình ảnh cô gái nhỏ e ấp dưới những lời bày tỏ của mình, trái tim Tống Lân lại một lần nữa mất khống chế mà đập liên hồi.

Anh và Phùng Đan cùng bạn trai của cô ấy – Hà Tuấn bận rộn bố trí thêm nến vàng, chuẩn bị cho lần tỏ tình này.

Phùng Đan nhìn đồng hồ trên cổ tay, nếu như cô tính không nhầm thì chỉ còn khoảng 20 phút nữa là Kì Mân Tuyết sẽ đến nơi, mà đồng nến vàng này vẫn chưa được xử lý, hoa hồng và nến vẫn chưa kịp sắp xếp.

Nhìn đám bạn đang tám chuyện xung quanh, Phùng Đan khẽ thở dài, hít một hơi, sau đó nói to: “Các cậu, nhanh đến giúp anh Tống trang trí và sắp xếp nến đi”

Đám người đang tám chuyện bị câu nói kia của Phùng Đan làm cho ngại ngùng, bọn họ gãi đầu, sau đó nở một nụ cười rất “thật trân”, đi đến trợ giúp ba người.

Phần lớn mọi người đều tỏ ra khá thoải mái, đột nhiên có một giọng nữ chứa đầy bực bội vang lên: “Tại sao chúng ta phải giúp tên đàn ông xa lạ này tỏ tình với Kì Mân Tuyết chứ?”

Giọng nữ kia vừa dứt, lập tức có hai ba người hùa theo.

“Đúng đấy, mang khuôn mặt hồ ly tinh kia đi quyến rũ đủ loại đàn ông, bây giờ bọn mình còn phải giúp đàn ông tán tỉnh cô ta.”

“Nhớ hồi đó cô ta còn bị đàn chị khối trên cảnh cáo, đúng là bản chất dơ bẩn, tính cách trà xanh kia mãi không bỏ được.”

Vô số những lời nói ác ý liên tục vang lên, khiến Phùng Đan tức nổ phổi.

Cô siết chặt hai bàn tay thành nắm đấm, bắt đầu triển khai kĩ năng chửi người không cần thô tục nhưng vẫn khiến đối phương nghẹn họng của mình: “Này, Tôn Liên, cậu đừng bịa đặt quá đáng.

Năm đó khắp cả trường ai chẳng biết cậu thích học trưởng, mà học trưởng lại đang theo đuổi Tiểu Tuyết, khiến cậu đố kỵ suốt nhiều năm chứ!”

“Còn các cậu nữa, các cậu không nhớ hồi đi học, Tiểu Tuyết đã giúp đỡ các cậu như thế nào à? Bây giờ nói xấu cô ấy, các cậu không cảm thấy bản thân còn không bằng cặn bã của xã hội sao?”

Phùng Đan nói đến đây thì thở hồng hộc, cô hít sâu vài hơi, định lấy sức mắng tiếp thì đột nhiên có một bóng người đứng trước mặt cô, ngăn cô lại.

Là Tống Lân.

Tống Lân lạnh lùng nhìn Tôn Liên, trên khuôn mặt điển trai không còn vẻ ấm áp nhu hoà như thường ngày, ngược lại âm trầm đến mức khiến người đối diện nảy sinh sợ hãi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK