• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 42

Trên màn hình lớn, dòng chữ màu đỏ thẫm với nội dung “Kì Mân Tuyết, anh yêu em!”

lại nổi bật hơn ai hết.

Đúng lúc này, Tống Lân vốn dĩ đang ngồi trong góc khuất đột nhiên đứng dậy, trên tay cầm một bó hoa hồng vẫn còn ướt đẫm sương mai, anh nhẹ nhàng bước đến, ánh mắt dịu dàng nhìn cô, giọng nói ôn nhu đến cực điểm: “Kì Mân Tuyết, anh thích em, muốn buông bỏ tất cả để đến với em.

Anh chấp nhận trả giá cho hành động lần này của mình, cũng chấp nhận đối mặt với mọi thử thách trong tương lai.

Anh không nhiều tiền như người khác, tương lai cũng không xán lạn như người khác, không có quyền lực trong tay, nhưng anh có thể đảm bảo cho em một đời chu toàn, không lo cơm áo.

Kì Mân Tuyết, anh – Tống Lân yêu em!”

Kì Mân Tuyết ngỡ ngàng nhìn người đàn ông trước mắt mình.

Anh đang bày tỏ tình cảm với cô sao? Nhưng hôm đó cô đã nói rõ ràng đến thế kia mà, chẳng lẽ anh vẫn chưa hiểu ý của cô ư? Hơn nữa, cô là phụ nữ đã có chồng, đã đăng ký kết hôn, rõ ràng Tống Lân biết rõ điều này, tại sao vẫn bày tỏ tình cảm với cô? Trên mặt Kì Mân Tuyết không có cảm xúc, cô nhìn người đối diện, anh rất cao, cao hơn cô đến tận 20cm, khiến cô phải ngẩng đầu mới có thể đối mặt với anh được.

“Thật xin lỗi, em đã kết hôn rồi”

Trong ánh nến lãng mạn, giọng nói của cô lại không phù hợp với hoàn cảnh chút nào, không có vẻ e ấp thẹn thùng như Tống Lân đã tưởng tượng, chỉ có sự lạnh nhạt khiến trái tim anh rỉ máu.

Tống Lân không thể tin nổi, nhìn cô gái trước mắt.

Vốn dĩ đêm hôm đó, cô đã nói rất rõ ràng, nhưng anh vẫn nghĩ rằng đó là do cô e ngại Cố Kiến Lăng.

Anh lấy hết can đảm, lấy hết dũng khí để bày tỏ tình cảm, nói lên trái tim của mình.

Và cái anh nhận được là gì đây? Là đôi mắt không có cảm xúc của cô sao? “Anh chỉ muốn…cứu em ra khỏi cuộc hôn nhân này thôi mà?”

“Anh không muốn mỗi ngày đều phải chứng kiến cảnh em bị hắn ta thuê người cưỡng hiếp, anh chỉ muốn em được sống tự do, thoải mái hơn thôi mà…Anh chấp nhận trả bất cứ giá nào, chẳng lẽ như vậy cũng không thế khiến em mở lòng, cho anh một cơ hội sao?”

Kì Mân Tuyết nhìn vào mắt người đối diện, từng chữ mà cô nói ra đều khiến anh đau đớn tận tâm can: “Thật xin lỗi, em không thể”

“Hơn nữa hiện tại em sống khá tốt, anh ta cũng không còn hận em như trước nữa.

Em nghĩ nếu em cứ yên tĩnh như vậy thì có thể yên ổn sống đến hết đời”

Dứt lời, cô quay đầu bước đi, bóng lưng mảnh khảnh ấy lúc này lại trở nên lạnh lùng đến lạ.

Tống Lân nghẹn ngào nhìn cô, giọng nói càng thêm vài phần bi thương: “Em muốn sống một cuộc sống như vậy sao?”

Bước chân Kì Mân Tuyết hơi dừng lại, cô không quay người, chỉ trả lời anh: “Quan trọng sao? Muốn hay không muốn đều như nhau, em không có sự lựa chọn”

Nói xong, cô rời đi trong sự bất ngờ của đám bạn học.

Bước chân cô nặng nề, tựa như lòng cô lúc này vậy.

Thật ra, nếu cô lựa chọn Tống Lân, hẳn là anh cũng có thể giúp cô thoát khỏi Cố Kiến Lăng.

Nhưng nếu cô làm như vậy, hậu quả mà Tống Lân phải chịu quả thật không nhỏ.

Dù sao thì Tống Lân cũng chỉ là con nuôi của Tống Vũ – cậu của Cố Kiến Lăng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK