Chương 28
Điều này khiến cho cảm xúc của Tô Trảm đối với Cố Kiến Lăng trước kia chỉ có bất mãn, chỉ xem anh như đổi thủ, nhưng bây giờ lại có thêm một phần oán hận.
Cô gái kia, hắn vừa gặp đã có thiện cảm, người khiến hẳn có thiện cảm không nhiều, đặc biệt là thiện cảm đến từ cái nhìn đầu tiên, lại còn là phái nữ, việc kì lạ này, từ trước đến nay, ngoại trừ Kì Mân Tuyết, hắn chưa từng nảy sinh với ai khác.
Tô Trảm cầm trên tay chiếc điện thoại đã sớm bị vỡ, giọng nói âm trầm như đến từ địa ngục.
“Cố Kiến Lăng, sao anh ta dám?”
Hai ngày sau.
Bởi vì trước đó từng bị hai gã thuộc hạ kia cưỡng chế cho uống loại chất lỏng màu xanh nhạt kia, về sau lại còn bị thôi miên bởi thuộc hạ Ất, Kì Mân Tuyết phải mất đến hai ngày mới có thể tỉnh lại.
Ý thức vừa hồi phục, đầu óc đã đau dữ dội, ký ức trong đầu hỗn loạn, trước mắt không thấy rõ cảnh vật.
Kì Mân Tuyết khẽ đưa tay đỡ lấy cái trán, đôi mày liễu hơi nhíu lại, cố gắng sắp xếp lại những ký ức lộn xộn trong đầu mình.
Quá trình này mất đến 5 phút, sau 5 phút, rốt cuộc cơn đau cũng giảm đi, những việc xảy ra sau khi cô trở về từ nhà Tô Trảm chậm rãi hiện lên trong đầu cô.
Hình ảnh Cố Kiến Lăng cho thuộc hạ đánh đập em gái cô một cách tàn bạo, hình ảnh anh lạnh lùng nhìn cô như đang nhìn sâu bọ, hình ảnh anh ngồi ở bên cạnh, nhìn thuộc hạ thôi miên cô, và vô số những hình ảnh khác hiện lên.
Nhớ đến cảnh tượng em gái nằm dưới sàn nhà lạnh lẽo, liên tục nhận lấy những trận đòn roi từ gã thuộc hạ, cả vẻ mặt thống khổ và hơi thở thoi thóp của Kì Mân Huệ khi đó khiến trái tim Kì Mân Tuyết như bị ai bóp chặt.
Em gái của cô…em gái mà cô ra sức bảo vệ lại bị anh hành hạ như vậy! Nếu cô còn dung túng cho bản thân, nếu cô còn cho phép bản thân tiếp tục yêu anh, vậy thì cô không xứng đáng để làm một người chị tốt nữa rồi! Hận thù trong lòng Kì Mân Tuyết chậm rãi nảy mầm, âm thầm phát triển, sau này trở thành cây đại thụ che trời, chia cắt anh và cô 5 năm.
Thời gian thấm thoát trôi đi, đã hai tuần kể từ khi Kì Mân Tuyết bị Cố Kiến Lăng thôi miên.
Trải qua hai tuần, sức khoẻ của cô cũng hồi phục được phân nào.
Suốt hai tuần, Kì Mân Tuyết chẳng thấy mặt của người chồng trên danh nghĩa kia đâu, đồ ăn sáng vẫn được chuẩn bị, nhà cửa vẫn gọn gàng nhưng người thì chẳng thấy trở về, ngay cả quản gia cũng không thấy tăm hơi.
Chính vì anh không trở về nên dù cô có nóng lòng muốn đi thăm em gái cũng không có cách nào, cả ngày ngồi trên giường cũng chỉ thấy người giúp việc.
Cũng không phải là cô chưa từng nghĩ đến việc trốn đi thăm em gái, chỉ là ở ngoài cửa, bảo vệ canh gác rất nghiêm ngặt, cô có muốn đi cũng không có cách nào, với sức của một mình cô, nếu muốn đánh bại bốn gã bảo vệ để trốn khỏi căn nhà này là không có khả năng.
Ngày hôm nay cũng như bao ngày, Kì Mân Tuyết ngồi trên giường, thẫn thờ nhìn về phía cửa, trong lòng vẫn nuôi hi vọng mong manh, hi vọng chồng cô trở về, cho cô đi thăm em gái.
Có lẽ là ông trời nghe được tiếng lòng của cô, đên đêm muộn, khoảng 1 giờ sáng thì rốt cuộc Cố Kiến Lăng cũng về nhà.
Chỉ là…anh bước vào nhà trong bộ dạng say sỉn, cả người nồng nặc mùi rượu, bước chân lảo đảo đi đến trước giường cô.
Mấy đêm nay, vì lo lắng cho thương tích của em gái, Kì Mân Tuyết vẫn không cách nào ngủ được.
Cô năm trên giường, đôi mắt mở to nhìn trần nhà, trong đầu trống rỗng, đến khi nghe được tiếng bước chân đang ngày càng lại gân mới nghiêng đầu nhìn, phát hiện người chồng trên danh nghĩa đang tiến đến bên giường cô.
Anh chẳng nói chẳng rằng, nhân lúc cô đang bất ngờ thì đè cô ra, hai tay khoá chặt cô xuống giường, dùng sức hôn ngấu nghiến.