Chương 23
Sau vài phút giằng co thì hai người cũng đi đến xe, Tô Trảm mở cửa xe ra, để cô bước vào, sau đó hẳn vòng qua phía bên kia, ngồi vào vị trí ghế lái.
Đột nhiên, Tô Trảm chồm người qua, cơ thể như có như không đè lên người Kì Mân Tuyết, khiến cả người cô cứng đờ, cô bị hơi thở mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt của hắn bao quanh, đầu óc trống rỗng, cho đến khi ý thức đã quay trở về, mới phát hiện…vừa rồi Tô Trảm chỉ là thất dây an toàn cho cô.
Tô Trảm bắt đầu lái xe, suốt quãng đường di chuyển, hắn không nói lời nào, mà Kì Mân Tuyết cũng không chú ý đến hắn, lúc này cô đang nhìn ra ngoài cửa xe, trong đầu tưởng tượng đến vẻ mặt của Cố Kiến Lăng khi thấy cô trở về.
Anh ấy có tức giận không? Có lo lắng cho cô không? Kì Mân Tuyết cười chua xót, cô không cần ai trả lời cũng đã biết được đáp án.
Xe lái khoảng một giờ thì đến nơi, Kì Mân Tuyết bước xuống xe, đứng trước căn biệt thự quen thuộc, cô run rẩy hít sâu một hơi, sau đó bước vào.
Vừa bước đến cửa, cô đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng tàn nhẫn của anh: “Đánh nữa đi, đánh đến khi nào Kì Mân Tuyết trở về thì thôi, nếu tôi không cảnh cáo, có lẽ cô ta cả đời cũng không biết sợ”
Kì Mân Tuyết đứng bất động ở cửa, đôi chân như bị đóng bằng, không cách nào di chuyển được, bởi cảnh tượng trước mắt cô lúc này là hình ảnh em gái mình nằm chật vật giữa sàn nhà, khắp người đều là máu, hô hấp mỏng manh, liên tục bị roi da quất vào người, trong miệng phát ra tiếng kêu đau đớn, mà Cố Kiến Lăng lại đang ngồi trên ghế thưởng thức trà, khuôn mặt không có cảm xúc nhìn thuộc hạ của mình đánh Kì Mân Huệ.
Kì Mân Tuyết không thể tin nổi vào mắt mình, túi xách trong tay cũng rơi xuống, tạo nên một tiếng kêu lanh lảnh, trái tim cô đau nhói, không phải là vì anh, mà là vì em gái cô.
Hai chị em từ nhỏ đã chịu thiệt thòi, mặc dù cha đối xử không tôi, nhưng đó chỉ là lúc ông ta tỉnh táo, khi say rượu, ông ta không ngừng đánh đập hai chị em, mặc cho hai người cầu xin, ông ta cũng không mảy may động lòng.
Vốn tưởng rằng chỉ cần cố gắng học tập, thuận theo Cố Kiến Lăng là em gái cô có thể bình yên sống qua ngày, không ngờ…không ngờ Cố Kiến Lăng lại máu lạnh đến mức này.
Tình cảm ấp ủ nhiều năm của cô lúc này đã hoàn toàn tan vỡ, chưa bao giờ cô hận người đàn ông trước mắt như bây giờ.
Mà Cố Kiến Lăng đã phát hiện ra cô trở về, trên khuôn mặt tuấn mỹ kia không có lấy một tia chột dạ, giọng nói của anh vẫn ung dung thong thả như vậy: “Cuối cùng cô cũng chịu trở về, bà xã!”
Anh cố ý kéo dài hai chữ “bà xã”, rơi vào tai Kì Mân Tuyết lại giống như đang châm biếm cô, châm biếm cô yêu một người đàn ông máu lạnh, châm biếm cô yêu một người đàn ông hận mình đến tận xương tuỷ.
Kì Mân Tuyết mất hết lý trí, cô không màng gì nữa, nhào đến lay mạnh bả vai anh, gào lên: “Tại sao? Tại sao? Em ấy có lỗi gì? Tại sao tôi đã đồng ý kết hôn với anh, anh vẫn không chịu tha cho em ấy? Tại sao…”
Tiếng hét của cô ngày càng nhỏ dần, cuối cùng bị lấn át bởi tiếng khóc nức nở, cả người cô lúc này như mất hết sức lực, ngồi bệt xuống sàn nhà, cúi đầu khóc như một đứa trẻ.
Nhìn hình ảnh này, không biết vì sao trong lòng Cố Kiến Lăng hơi khó chịu, nhưng anh cũng không để trong lòng, thanh âm lạnh lẽo vang lên bên tai cô: “Thành thật một chút đi, đêm qua cô đã đi đâu? Nếu cô không nói thật…yên tâm, em gái cô sẽ hứng chịu hết”
Nghe anh nói xong, cả người cô run rẩy, cô cố gắng nén nước mắt, đem hận ý chôn sâu dưới đáy lòng, thành thật nói: “Hôm qua em bị Triệu Dung hãm hại, mặc dù cuối cùng đã được Tô Trảm cứu nhưng khi tỉnh lại thì trời đã khuya, em không dám về một mình nên mới ở lại nhà Tô Trảm một đêm.