Chương 22
Người đàn ông cất giọng lười biếng: “Tên tôi là Tô Trảm, mong em nhớ kĩ”
Tô Trảm…thảo nào lại quen mắt như vậy.
Nếu như trí nhớ của cô không có vấn đề, vậy người này hẳn là em trai thất lạc của Tô Nam – nhân vật chính của buổi tiệc ngày hôm nay?Mà thôi, mặc kệ đi, dù sao cũng không phải việc của cô, tập trung ngủ một giấc để ngày mai còn trở về, nếu không chỉ sợ chồng cô lại tức giận.
Biệt thự của Cố Kiến Lăng.
“Rầm!”
Chiếc bàn làm bằng gỗ tử đàn bị một đấm của anh làm cho nứt ra thành đôi, bàn tay anh nắm chặt lại, trên cánh tay nổi đầy gân xanh, đôi mắt hằn lên tơ máu, đủ thấy anh tức giận như thế nào.
Bầu không khí ngột ngạt đến đáng sợ, người hầu trong nhà không dám hó hé gì, chỉ yên lặng làm công việc của mình.
Anh nghiến răng, giọng nói âm trầm: “Kì Mân Tuyết, cô giỏi lắm, còn dám giận dỗi tôi mà không trở về, nếu đã như thế…đừng trách tôi độc ác!”
Vừa dứt lời, anh rút điện thoại từ trong túi quần ra, gọi cho trợ lý.
Khoảng ba hồi chuông thì trợ lý bắt máy, còn chưa kịp nói nửa chữ, cậu ta đã nghe thầy thanh âm lạnh lẽo của anh: “Đi bắt em gái của Kì Mân Tuyết về đây cho tôi, nếu tôi không làm chút hành động để cảnh cáo cô ta, chỉ sợ cô ta thật sự xem bản thân mình là Cố thiếu phu nhân mất”
Sáng hôm sau.
Kì Mân Tuyết hơi động đậy cơ thể, đôi mắt xinh đẹp từ từ mở ra, trong mắt là một mảnh mơ màng.
Cô nhìn đồng hồ trên tường, là mười hai giờ đúng.
Cô khiếp sợ nhìn xung quanh, không nhìn thấy Tô Trảm đâu, ngược lại nhìn thấy một tờ giấy, một chiếc điện thoại và chút đồ ăn sáng trên bàn.
Kì Mân Tuyết cầm lấy tờ giấy xem thử, trên giấy là một dãy số điện thoại cùng dòng chữ: Nếu em dậy thì ăn bữa sáng trước, sau đó gọi cho tôi, tôi đưa em vê.
Kì Mân Tuyết không để ý đến tờ giấy kia nữa, bắt đầu chuyên tâm ăn uống, sau khi ăn xong, cô theo chỉ dẫn của Tô Trảm, cầm lấy điện thoại gọi cho hắn, cũng không để cô đợi lâu, khoảng hai hồi chuông thì đầu dây bên kia truyền đến thanh âm trầm thấp: “Là em sao? Chờ tôi 10 phút, tôi trở về ngay đây”
Có vẻ như xung quanh Tô Trảm rất ồn ào, cô thậm chí còn nghe được vài câu trêu đùa của một đám đàn ông xung quanh hãn: “Lão đại, bạn gái của anh à? Em chưa từng thầy anh dùng vẻ mặt dịu dàng như vậy để nói chuyện với phái nữ”
“Lão đại, cuối cùng anh cũng thoát khỏi kiếp độc thân rồi à? Cuối tuần này anh dẫn chị dâu đến để ra mắt với bọn em nhé.”
Thanh âm lạnh lùng của Tô Trảm đáp lại: “Còn nói linh tỉnh nữa thì đừng trách tôi”
Đám người kia cười lớn một tiếng, sau đó cũng không tiếp tục bỡn cợt nữa, lúc này Tô Trảm mới nhớ ra hắn còn chưa tắt điện thoại, biểu cảm trên khuôn mặt hơi cứng lại một chút, sau đó điềm nhiên như không có việc gì mà giải thích: “Em đừng hiểu nhầm, tôi không có ý đó với em đâu.
Kì Mân Tuyết cười cười trả lời qua điện thoại: “Vâng, tôi không đế trong lòng đâu”
Tô Trảm ừ một tiếng, sau đó tắt điện thoại.
Đúng 10 phút sau, hắn đã đến nơi, bàn tay thon dài mở cửa phòng ra, trên môi mang theo nụ cười tiêu chuẩn: “Đi, tôi đưa em về”
Nói xong, hắn không chờ cô trả lời mà đã cầm lấy tay cô dắt đi, Kì Mân Tuyết cúi đầu nhìn bàn tay đang nắm chặt lấy tay mình, hơi giấy dụa, sau đó gỡ tay cô ra khỏi tay hắn.
Nụ cười trên môi Tô Trảm đã biến mất, âm u nơi đáy mắt như muốn tràn ra ngoài, không gian xung quanh không có độ ấm, khiến cô hơi sợ, bước đi cũng chậm lại.