Chương 34
Không phải cô vứt bỏ chị gái mình, mà là cô biết, nếu bây giờ cô cố nán lại ở đây cũng không giúp ích được gì cả, ngược lại còn làm chị vướng chân, thay vì ở nơi này cản đường, cô nên chạy đi báo cảnh sát, càng nhanh càng tốt! Sau khi Tiểu Huệ chạy đi, đám người kia đẩy Kì Mân Tuyết đang chặn ở cửa ra, hòng đuổi theo Tiểu Huệ, nhưng hai tay cô cứ bám chặt vào hai bên cửa, mãi không chịu buông ra, sau một lúc giãng co, bọn họ bực bội chửi thề một tiếng, ánh mắt nhìn Kì Mân Tuyết lại nhiều thêm vài phần ác ý.
Rốt cuộc cũng có người bắt đầu hành động, một trong 6 gã đàn ông tiến đến kéo mạnh Kì Mân Tuyết vào nhà, mấy gã còn lại nhanh chóng khép cửa, vốn dĩ còn định chốt cửa lại nhưng tay còn đang định cài khoá cửa thì nghe thấy tiếng thúc giục của đám bằng hữu, liền từ bỏ việc này.
Dù sao thì nơi mà tên bạn trai của Kì Mân Huệ ở cũng được xem như hẻo lánh, chắc sẽ không bị ai phát hiện ra đâu – bọn họ nghĩ như vậy.
Cả sáu gã đàn ông cùng tiến đến, từ trên cao nhìn xuống Kì Mân Huệ đang nằm chật vật dưới sàn nhà, trên mặt của từng người đều mang theo một nụ cười không có thiện ý.
Một trong những người bọn họ lên tiếng: “Gô gái nhỏ, chuẩn bị đi, bọn tao nhất định sẽ làm cho mày sung sướng.”
Dứt lời, từng người từng người một đưa bàn tay mình ra, trong tiếng thét chói tai và sự giấy dụa bất lực của Kì Mân Tuyết, bọn họ lần lượt cởi từng lớp trang phục trên người cô.
Nương theo từng lớp trang phục bị cởi bỏ, thanh âm của cô lại thêm một phần thê lương.
“Đừng mà…Lúc này, ở trên một con đường gần đó.
Cố Kiến Lăng và trợ lý đang trên đường đến công ty thì đột nhiên trợ lý ôm bụng nhăn nhó, sắc mặt vô cùng khó coi.
Cố Kiến Lăng thấy thế thì dừng xe lại, giọng nói vô cùng thiếu kiên nhẫn, hỏi trợ lý: “Lăng Tô, cậu bị cái gì thế?”
Cánh môi của trợ lý tên là Lăng Tô kia hơi giật, do dự vài giây, rốt cuộc cậu ta vẫn nói ra.
“Cố tổng, tôi…tôi mắc tè”
Cố Kiến Lăng vẻ mặt cạn lời nhìn trợ lý, lạnh giọng trả lời: “Tìm một nhà nào đó ở gần đây để xin đi nhờ đi, nhanh một chút, đừng làm chậm trễ công việc của tôi”
Lăng Tô ngại ngùng gãi gãi đầu.
“Nhưng nơi này vắng như vậy, kiếm đâu ra một nơi để giải quyết chuyện đó bây giờ?”
Cố Kiến Lăng bực bội, anh gần như mất hết kiên nhẫn, giọng nói càng lạnh thêm vài phần: “Mắt cậu có vấn đề à? Ở phía sau cây cổ thụ có một ngôi nhà kìa, đến xem xem có người sinh sống không rồi xin người ta cho cậu đi nhờ đi.”
Lăng Tô thấy anh đã nối giận thì không dám nói gì nữa, chạy vội theo hướng anh chỉ, đến trước ngôi nhà, cậu ta gõ cửa: “Xin hỏi có ai không ạ?”
Lực tay của cậu ta khá mạnh, cửa lại không khoá, cậu ta vừa gõ thì cửa hơi hé ra.
Trong nhà truyền đến tiếng chửi thề thô tục, một gã đàn ông kéo cửa ra, quát vào mặt Lắng Tô: “Mẹ nó, chán sống rồi à? Dám phá hỏng chuyện tốt của bọn ông.”
Giọng điệu của gã đàn ông này thật sự rất không tốt.
Lăng Tô đang gấp gáp muốn “đi”, cậu liếc mắt nhìn vào trong nhà, muốn nhìn xem thử có nhà vệ sinh không, không ngờ lại nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc đang bị một đám đàn ông vây quanh.
Là…thiếu phu nhân! Lăng Tô nhìn kỹ, sau khi xác định bản thân không nhìn nhầm, cậu ta mới hoảng hốt.
Thật sự là thiếu phu nhân! Nhìn tình cảnh này…giống như thiếu phu nhân sắp bị đám cầm thú này cưỡng hiếp? Lúc Lăng Tô vừa tiến vào thì quần áo trên người Kì Mân Tuyết bị bọn họ cởi chỉ còn lại nội y, thân thể cô vẫn chưa có dấu vết hoan ái, có lẽ bọn họ vẫn chưa kịp làm gì.
Lãng Tô không chút do dự xông vào, mặc cho gã đàn ông đang đứng ở cửa tận lực ngăn cản.