Bẵng đi hai ngàn năm trăm năm.
Một ngày cũng như bao ngày khác.
Kinh Như Tuyết giờ đây vẫn còn sống, với hình hài nay đã khác xưa rất nhiều. Thân thể to lớn thuộc về nam nhân khi ấy, đã không còn nữa.
Mà thay vào đó là dáng người thon thả, trông chẳng khác nào nữ nhân. Duy có một thứ không hề đổi thay chính là diện mạo cùng cách đánh phấn có phần hơi quá tay của mình.
Tất cả những hình ảnh đó thu gọn lại trong một giấc ngủ trưa của hắn trong một gian phòng được làm từ trúc xanh.
Ánh nắng nhẹ nhàng của bầu trời trưa, xuyên qua từng kẽ lá. Vừa vặn tiến đến gương mặt trắng bệch của Kinh Như Tuyết.
Bỗng bất chợt, hắn giật mình tỉnh giấc. Đôi mắt cùng bàn tay run run, đồng thời khuôn mặt còn lưu lại một nỗi sợ rõ ràng không chút giấu diếm.
Cơn ác mộng về cuộc chiến năm đó, không ít thì nhiều vẫn đeo bám lấy hắn không buông. Sở dĩ có chuyện như vậy, cũng là do cái tính cầu toàn và cái nợ phải báo luôn hiện hữu tâm trí hắn.
Nhìn hắn tới thời điểm này, vẫn bình an thì có lẽ hắn đang ẩn cư để chờ đợi một điều gì đó.
Hai ngàn năm trăm năm ư? Đối với người phàm đó là một quảng thời gian dài vô cùng, nhưng ở một thế giới mà tu hành giả nhiều như cát trên sa mạc thì đó chỉ là con số tượng trưng.
Sau một hồi yếu đuối, hồi hộp kèm lo âu. Thì hắn đã nhanh chóng thu hồi lại hết những cảm xúc của bản thân mà bước xuống giường.
Phóng tầm nhìn quét quanh gian phòng một lượt, sau đó hít một hơi thật sâu. Rồi đứng lên di chuyển dần về phía cửa ra vào.
Không gian bên ngoài líu lo chim hót, khung cảnh quả thật yên bình. Kinh Như Tuyết mạnh mẽ mở cửa phòng ra, hướng tầm nhìn về khoảng sân trước.
Phía đó là một mái đình nhỏ và bộ bàn ghế đá tròn. Lúc này tại đấy đang lưu lại một hình bóng của một nam nhân bạch y. Vị nam nhân này, xoay lưng về phía hắn. Nhìn từ hình thể để mà nói thì người này, dáng người mảnh khảnh tóc búi cao thành một cái đuôi ngựa.
Vừa nhìn thấy đạo nhân ảnh đó, Kinh Như Tuyết cười khẽ một cái rồi, thu lại hết tất cả mệt mỏi mà tiến nhanh đến.
"Chẳng phải đệ đã rời đi rồi sao? Chuyện gì mà quay lại nhanh thế?"
Nghe thấy lời đó, nam nhân liền quay lại và theo phản xạ tự nhiên đứng lên mà tươi cười. Dung mạo của nam nhân ước chừng còn trong độ tuổi ăn tuổi lớn, thanh tú khoáng đạt. Ngũ quan thông minh lanh lợi, cùng nước da trắng hồng đến từ vùng giá lạnh không khác gì một thư sinh.
Khi Kinh Như Tuyết đã đến gần mà ngồi xuống ở chiếc ghế bên cạnh, chàng thiếu niên mới xoa xoa đầu ngại ngùng nói:
"Thật ra, đệ định là về thật nhanh nhưng chợt nhớ ra chuyện hệ trọng. Nên buộc phải quay lại gặp tỷ."
Nói đoạn chàng cũng ngồi luôn xuống, cùng hướng tầm nhìn về một hướng với Kinh Như Tuyết về phía trước. Ở đó là một rừng hoa anh đào đang mùa nở rộ, quanh mặt hồ bên cạnh trang viện. Nhìn từng cánh hoa rơi, khiến tâm trạng phần nào cũng được giải tỏa đi căng thẳng. Kinh Như Tuyết mỉm cười đáp:
"Việc đó ắt hẳn là chuyện lớn. Đừng thần bí nữa, cứ nói ra đi!"
Nói đoạn, thuận tay Kinh Như Tuyết liền hóa phép ra một bộ ấm trà. Sau đó lại biến ra một ly trà nóng hổi mà cầm lên tay.
Không đợi được sự quyến rũ đến từ hương vị đó mà, hắn đã nhanh chóng uống hết một hơi.
Sau đó liếc nhìn thấy chàng thiếu niên, vẫn không động đến, thì không nhịn được mà trực tiếp hóa ra một ly trà đầy để trước mặt chàng. Như thể là lời mời gọi. Sau đó mới nói tiếp:
"Chuyện dù có lớn đến đâu, thì cũng phải từ tốn uống trà. Bất luận là chuyện gì, nếu trong khả năng của ta, ta sẽ thành toàn cho đệ tất."
Nghe những lời đó chàng thanh niên, mỉm cười mãn nguyện. Nhanh chóng theo lời mà uống ngay ly trà trước mặt, nhưng một phần vì do quá vội vã vì vấn đề của bản thân mà không hề cảm nhận được cái ngon của trà vị.
Khi uống xong, thì nhẹ nhàng đặt để lại trên chiếc bàn đá, rồi nhanh chóng vào chủ đề luôn, với ánh mắt đầy sự hứng khởi.
"Chuyện là thế này! Chỉ còn hơn hai tháng là đến Tam Minh Tranh Bá. Mà bản thân đệ giờ đây để mà nói so với những anh tài khắp nơi trên đại lục Hoa Bắc này, chẳng khác gì lấy trứng mà chọi với đá.
Cho nên đệ muốn sự trợ giúp đến từ tỷ để đệ có thể hoàn thành ước vọng của mình."
Lời vừa dứt, Kinh Như Tuyết vỗ đùi. Cười ẩn ý, rồi nói:
"Hắc hắc, Trương Vệ. Đệ thật là! Chuyện đó không có gì là to tát..." Nói đoạn hắn lại tiện tay làm thêm một lượt trà nữa trước khi nói.
"Được rồi, đệ để ta xem thử kinh mạch của đệ đi."
Hóa ra chàng thiếu niên trẻ tuổi này tên là Trương Vệ. Không rõ mối quan hệ của hai người là thể nào, nhưng xem ra họ rất thân thiết, đến độ không có một chút e dè hay gì cả.
Trương Vệ trực tiếp để hữu thủ lên bàn. Để cho đối phương tùy ý xem xét.
Thấy vậy, Kinh Như Tuyết cũng không nói thêm gì mà đưa hai đầu ngón tay đến chạm vào phần động mạch nơi cổ tay của chàng mà cẩn thận dò xét.
Sau một hồi tỏ ra trầm mặt, hắn nhẹ nhàng thu tay lại. Vẫn như thói quen hắn lại uống thêm một lượt trà nóng trước khi bàn đến chính sự.
Nhưng động tác lúc này có phần chậm chạp hơn rất nhiều. Khiến Trương Vệ ngồi bên cạnh có mấy phần hồi hộp mà nhất thời lo lắng. Cũng phải thôi, với cái vẻ mặt tự nhiên trở nên nghiêm trọng của Kinh Như Tuyết khiến ai vô tình nhìn thấy cứ ngỡ như là cháy nhà sập cầu vậy.
Trương Vệ căng thẳng là vậy, nhưng Kinh Như Tuyết cừ từ từ không cần phải quá vội vã. Hớp từng ngụm trà nhỏ, để hương vị hòa tan trong miệng.
Quay đi quẩn lại, cũng mới có tí thời gian trôi qua mà Trương Vệ cứ ngỡ như cả thế kỷ chờ đợi. Gương mặt vì thế mà đơ hết cả ra, trong vô thức mà nuốt vội một ngụm nước bọt.
Cái vẻ mặt dở khóc, dở cười ấy khiến Kinh Như Tuyết phì cười, sau đó mới hỏi:
"Đệ muốn ta nói thật hay nói dối."
Chàng thành thật, với gương mặt hồ hởi:
"Đương nhiên là thật rồi, dù kết quả tốt xấu thế nào. Đệ cũng chấp nhận."
"Hừm... mạch đập rất loạn..."
Kinh Như Tuyết dùm giọng trầm, tỏ vê khá nghiêm nghị.
"Lại thêm một mạch đập nhỏ nhưng không rõ... khả năng cao là có mang."
Trương Vệ trong lúc hồi hộp chờ đợi câu trả lời đã cầm ly lên ngậm lấy một họng đầy trà. Vừa nghe xong thì phun ra một bãi như rồng phun nước, bất ngờ lớn giọng.
"Cái gì!"
Sau khi thốt ra lời đó, chàng mới cảm thấy có gì đó không đúng, liền nheo mắt lại đầy cá tính. Giọng có ý trách móc.
"Đang lúc dầu sôi lửa bỏng mà tỷ còn đùa được."
"Hahaha." Kinh Như Tuyết tỏ ra khoái chí vì đã trêu đùa được Trương Vệ một phen. Vì hắn diễn quá nhập tâm nên đã cuốn đối phương phải đi theo chiều cảm xúc của mình. Nhưng đùa vui một chút mà thôi, Kinh Như Tuyết lại trở nên nghiêm túc mà nói tiếp:
"Được rồi... giờ thì nói chuyện đàng hoàng này." Nói đoạn hắn chậm rãi chỉnh chu lại dáng vẻ, nhưng vẫn chưa thể giấu được sự đùa cợt vẫn còn đang hiện hữu. Nên phải luyện giọng trong cổ họng vài tiếng hừm hừ cho ra được dáng vẻ nghiêm nghị, rồi bình thản nói:
"Vì đệ đã luyện rất tốt công pháp nên giờ đây kinh mạch đã có thể bắt đầu được khai thông để trữ chân khí. Ta có lời khen cho sự nỗ lực đó, cho nên khi trở lại đây chúng ta sẽ bắt đầu bằng việc thăng tiến nó. Để đệ có thể có bước tiến mới trong hành trình tu hành của mình rồi. Chúc mừng đệ!"