Kinh Như Tuyết, nhẹ nhàng như một bóng ma. Dù cho có trăm ngàn cái vẫn không thể chạm đến dù chỉ là một sợi tóc của hắn. Hắn chỉ việc lùi lại, né trái rồi lại né phải. Không những thế vẫn còn rãnh tay để nói với Trương Vệ.
"Nếu việc chỉ né thì không có gì là thú vị..."
Nói đoạn, Kinh Như Tuyết nhảy lên một thanh gỗ. Và ngay thời điểm đó, những thanh gỗ khác lại lao đến với quỹ đạo không nhất quán. Thoáng cái một thanh gỗ với tốc độ cực nhanh đã đến phía sau lưng của hắn.
Thanh gỗ dưới chân, bất chợt ngừng lại theo quán tính khiến Kinh Như Tuyết rất khó trụ vững trên đó, bởi vì nó là hình khối trụ cơ mà.
Trương Vệ liền hốt hoảng, thét lên.
"Cẩn thận."
Lời chưa ra hết, Kinh Như Tuyết nhẹ nhàng lướt qua hết tất cả những cột trụ với tốc độ cực nhanh. Rồi hạ cánh ở bên kia hang động. Ở phía bên dưới là một vạch kẻ màu xanh ẩn dưới mặt đất. Khi chân của Kinh Như Tuyết chạm đến thì trần đồ đang truy sát ngay lập tức dừng lại.
Thản nhiên xoay người nhìn về phía cổng vào nơi có Trương Vệ vẫn còn đứng ngơ ngác khi chứng kiến thân thủ bất phàm của Kinh Như Tuyết. Kinh Như Tuyết tháo khăn xuống và nói.
"Đệ có cảm nhận thế nào về chuyện vừa nãy."
"Thật là tuyệt. Làm sao có thể như thế được, rõ ràng tỷ đã không còn chân khí nữa mà."
Nghe lời khen đó, Kinh Như Tuyết cười khẽ. Sau đó tự hắn giải trừ phong bế rồi đến bên cạnh Trương Vệ mà bắt đầu giải thích.
"Cái mà chúng ta cần chính là khai mở tâm nhãn. Khi đã có tâm nhãn thì trước khi đối phương ra đòn đệ đã có thể cảm nhận được. Như đệ đã nhìn thấy, đấm ta đến trước cả khi cơ thể của đệ kịp phản ứng, nếu là kẻ thù thì đệ đã chết rồi.
Trên chiến trường tán đao loạn tiễn, nếu chỉ dùng đến đôi mắt mà phán đoán thì đệ mãi mãi là kẻ thua cuộc. Cho nên việc luyện tập này cực kỳ quan trọng.
Ta cho đệ luyện tập dưới nước là để bản thân đệ luyện khí. Dù cho bản thân rơi vào bất kỳ hoàn cảnh nào đệ vẫn sẽ sống sót. Thứ đó được gọi là Quy Tức Thở, khi thành thục đệ sẽ có thể ở môi trường thiếu dưỡng khí đến mức nào vẫn có thể sinh tồn cực lâu. Đồng thời luyện khả năng nhanh nhẹn, không nơi nào có sức nén tốt hơn ở bên dưới đấy.
Còn việc tiếp theo của đệ là luyện tập khả năng này, ta đã vô tình nhận ra trong lúc đệ ngủ say. Phản xạ tự nhiên của đệ rất tốt, đệ có tố chất học tâm nhãn này rất sớm hay nói cách khác là bản năng. Nhưng để phát huy nó đến mức Xuất Thần Nhập Hóa thì còn rất xa."
Trương Vệ nghe những lời này, thì đôi mắt mở trừng trừng như thể đây là những thông tin chấn động vậy. Đôi môi chàng lắp bắp nói:
"Vậy... vậy quá trình luyện tập thứ này chắc hẳn phải rất khó."
Kinh Như Tuyết nghe thấy thì lắc lắc cổ tay phủ nhận, sau đỏ khép bàn tay lại chỉ để một ngón trỏ giơ lên.
"Chỉ một chữ..."
"Một chữ." Đầu chàng liền nhảy số, mà vẫn không tìm ra được câu trả lời.
"Thiền."
"Là thiền ư!"
"Phải chính là thiền định. Bình thường đệ tu luyện bằng cách ngồi thiền, trong đầu vẫn hiện lên những khẩu quyết tâm pháp. Nhưng đây là thiền một cách tịnh tâm, hoà mình vào thiên nhiên. Để con người có thể lắng nghe cảm nhận được tất cả mọi chuyển động của vật chất xung quanh. Đến ngay cả một giọt nước, hay một cơn gió bay nhẹ qua cũng biết nó đến từ đâu. Đó là đỉnh cao nhất của tu hành."
Sau khi diễn giải xong, Trương Vệ nhận lệnh của Kinh Như Tuyết lên trên đỉnh thác, nơi có một tảng đá nhô ra ngoài mà ngồi thiền. Đừng nói là tập trung, thông thường không gian yên tĩnh đã không thể tập trung quá năm phút nay tiếng thác vừa to vừa lớn. Thì làm sao mà chàng có thể loại bỏ tạp niệm được đây.
Cứ nhắm một lát thì chàng lại nghĩ đến vấn đề này rồi đến chuyện khác.
Hết suy nghĩ thì cũng là lúc chàng ngủ quên lúc nào không hay. Kinh Như Tuyết ngồi cách đó không xa nhìn thấy chàng ngủ gục mà chảy hết cả nước dãi. Thì cười khì một cái.
Suy cho cùng việc tu luyện không thể nói một ngày một bữa mà thành.
Hắn cũng không vội đánh thức Trương Vệ cứ thế mà về Vấn Lạc Nhai trước.
Như thế một ngày lại trôi qua và không có gì mới mẻ xảy đến.
Sáng ngày hôm sau.
Từ rất sớm, Trương Vệ di chuyển đến nơi đã hẹn với A Cẩu cùng Vy Hỷ Tước từ trước. Chàng đứng dưới gốc cây bồ đề, bên cạnh một giếng cạn, với nhiều luồng tâm trạng đan xen.
Đến cuối giờ Thìn, ba đạo nhân ảnh từ phương xa di chuyển lại.
Vy Hỷ Tước lúc này đã được thay đổi hầu như là hoàn toàn. Không còn chút dáng vẻ nào của một kẻ ăn mày thường thấy mà giống một thiếu nữ hơn rất nhiều trong bộ y phục trắng. Nhưng có một thứ không thay đổi chính là đôi mắt của nàng vẫn đeo lên một tấm vải.
Hai người còn lại là A Cẩu và người làm trong quán mỳ của huynh ấy. Trương Vệ cũng khá là ngạc nhiên, nhưng khi biết được người này vì quý mến chủ nhân mà quyết định cùng đi đến Lăng Châu. Dù gì ba người đi cũng sẽ an toàn hơn rất nhiều.
Trương Vệ cũng đã phải đấu tranh tư tưởng rất nhiều mới có thể nhẹ nhàng buông xuống sự bức rức khi lìa xa này. Không biết bao lâu mới có thể gặp lại, nhưng tình cảm đôi khi là sự chờ đợi.
Hai người A Cẩu đi xa một chút để cho Trương Vệ có chút thời gian với Hỷ Tước. Nàng lúc này cũng đồng một cảm xúc với Trương Vệ dù không muốn chia lìa nhưng lúc này không còn lựa chọn nào khác nữa. Trương Vệ cũng hiểu điều đó chàng đã chủ động mở lời:
"Hỷ Tước à! Thời gian sắp tới sẽ không có ta ở bên cạnh. Ta dù có muốn cũng không thể đến bên muội, nên muội hãy giữ gìn sức khoẻ thật tốt. Ta... ta sẽ nhớ muội lắm."
Hỷ Tước mỉm cười đáp.
"Huynh cũng vậy, muội sẽ quay lại sớm thôi. Chắc chắn chúng ta sẽ gặp nhau, muội hứa đấy."
"Ừm. Vậy thì ta hứa với muội. Ngày muội gặp lại ta, ta sẽ có đủ khả năng chữa cho muội, giúp muội thấy được ánh sáng."
Khi họ trao cho nhau những lời hứa, thì đến một cái ôm thật lâu. Hỷ Tước dựa đầu vào lòng Trương Vệ, bản thân nàng muốn lưu lại thời khắc này trong tâm trí. Còn Trương Vệ thì vừa rối bời vừa hạnh phúc chàng đã dùng bàn tay to lớn của mình ôm lấy nàng thật chặt. Trước khi chia ly, chàng đã để cho nàng một viên ngọc châu dùng để ẩn thân khi cần thiết.
Sau đó, Trương Vệ đưa cho A Cẩu một chiếc nạp giới màu đen. Bên trong chứa tất cả những ngân lượng mà Kinh Như Tuyết đã đổi thành ngân phiếu dùng tại Thăng Long Thánh Địa và một số bạc nén dùng trên đường đi. Chàng đã không giữ lấy một xu nào cho mình, vì chàng muốn dành tất cả những thứ này cho Hỷ Tước muốn nàng gặp lại mẫu thân và cùng gia đình có một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Thời khắc chia ly, chàng đã kìm nén nước mắt vào trong lòng. Nhìn bóng hình họ rời xa, tâm trạng của chàng vẫn không thể bình ổn. Cơ thể bất giác run lên vài trận, nước mặt vẫn bị chàng khống chế không thể trào ra nhưng cảm xúc của chàng là thứ chân thật nhất. Vì không muốn Hỷ Tước nhìn thấy bản thân yếu đuối chàng đã quay bước rời đi về lại Đế Đô thành.
Khi chàng vừa đến cổng thành, một nữ tướng quân đã đứng sẵn ngay đó. Chỉ vừa thấy chàng đã ra lệnh cho quân lính khống chế chàng ngay lập tức.