Tia sáng nhỏ lẻ, xen kẽ qua từng kẽ lá vẫn còn vương giọt sương sớm.
Bình minh hãy vẫn chưa mang nắng đến thì hai người đã rời khỏi Vấn Lạc Nhai mà hướng về phía Đông.
Bởi vì hôm qua, đã từng nói trước với nhau về việc này, cho nên với tâm thế thư giãn Trương Vệ không lấy gì làm gánh nặng. Công thêm việc sau một đêm say giấc, chàng như được tiếp thêm sức mạnh. Cơ thể tràn trề sinh khí.
Quãng đường mà họ di chuyển, trên lý thuyết cũng không xa lắm chỉ khoảng bảy dặm đường.
Theo lẽ thường, chàng có thể dùng khinh công của bản thân mà đi đến nơi đó thật nhanh. Nhưng hôm nay, chàng làm gì còn tí chân khí nào đâu.
Mà Kinh Như Tuyết cũng không định dùng đến những phương thức khác để di chuyển, cho nên chàng cũng phải lê cái thân xác của mình mà đi hết quãng đường trên thôi.
Theo đó, khi vầng thái dương chiếu những ánh sáng mạnh mẽ đẩy lùi màn sương trắng thì bọn họ cũng đã đến được nơi cần đến. Đó là một con suối nhỏ và hẹp chạy theo hình dạng như thân rắn từ bên trong Ẩn Quỷ Cốc chảy ra.
Khi đã đến nơi thì trời vẫn hãy còn sớm, Trương Vệ dự định sẽ đi kiếm một cái cần câu đặng chuẩn bị cho hoạt động ngày hôm nay. Bởi vì chàng đã không có sự chuẩn bị từ trước, ngay hôm qua do mải mê tu luyện nên vẫn chưa sắm sẵn cho bản thân một cái cần.
Chẳng lẽ hôm nay đến đây, lại ngồi không mà chẳng làm gì. Thế nên chàng định rời đi một lát để tìm kiếm thứ gì đó có thể dùng làm cần và dây câu. Tuy nhiên khi chàng xoay người về hướng rừng, thì Kinh Như Tuyết liền nói:
"Đệ không nhất thiết phải tham gia cùng ta, hôm nay đến đây đệ còn có việc phải làm."
Nói đoạn, Kinh Như Tuyết tiến lên vài bước đến gần bờ suối. Ánh mắt bỗng trở nên dịu dàng, mặt dù không phải ai cũng nhìn thấy được điều đó. Rồi nhàn nhạ nói tiếp:
"Hôm nay, việc của đệ không phải ở trên này. Mà là ở dưới đây, theo ta."
Lời nói vừa dứt, hắn nhảy xuống mặt hồ trước sự chứng kiến của Trương Vệ. Khiến chàng bất ngờ nhanh chóng chạy theo. Tuy nhiên khi chàng đi lại gần mặt hồ, thì kỳ lạ thay chàng không thể nào nhìn xuống được thứ gì đang ở bên dưới mặt dù mặt nước rất trong.
Như thể bên dưới là một tấm gương to lớn, chàng chỉ có thể nhìn thấy chính bản thân mình trong đấy. Điều chàng do dự vẫn chưa theo xuống nằm ở chỗ, mấy ngày nay lao lực liên tục khiến chàng vẫn chưa giặt giũ y phục. Cho nên lúc này chàng chỉ còn duy nhất bộ y phục đang mặc trên người, nếu cả nó cũng trở nên ước thì chàng rất khó để di chuyển trong khoảng thời gian tới.
Trong tâm thế vẫn còn do dự, thì trong đầu Trương Vệ lại vang lên tiếng hối thúc của Kinh Như Tuyết. Hắn biết rõ chàng đang do dự điều gì, nên đã nói với chàng rằng bên dưới hoàn toàn không hề bị ướt. Điều đó khiến Trương Vệ nhất thời thu lại cảm xúc hèn nhát mà trực tiếp di chuyển xuống bên dưới lòng suối.
Khi vượt qua lớp màn phủ bên trên, thì thứ đập vào mắt Trương Vệ là một khung cảnh hoành tráng. Tưởng chỉ có trong trí tưởng tượng của con người. Nhưng không thứ trước mắt chàng quả thật trước giờ chưa từng được chứng kiến. Đó là một khoảng sân làm bằng đá thạch.
Bên trên đó là hàng trăm đến hàng nghìn những cọc gỗ rất lớn được bọc dây thép phần đỉnh đầu vật dụng này thường dùng để luyện tập võ thuật, nhưng chủ yếu là luyện quyền và cước pháp.
Một nơi tập luyện bí mật, dưới lòng suối nếu hôm nay không tận mắt chứng kiến thì chắc chắn rằng Trương Vệ không bao giờ tưởng tượng ra một nơi tuyệt hảo như thế này. Vậy có thể xem như việc của chàng đến đây không gì khác chính là luyện tập những thứ này.
Chàng vội di chuyển xuống bên dưới sân, nơi mà Kinh Như Tuyết đã chờ đợi từ trước. Có một điều thú vị, chính là xung quanh Trương Vệ đều là nước. Nhưng chàng không hề bị ước cũng như là khó thở như thể ở đây chẳng khác gì trên mặt đất thông thường cả khác một cái là phải di chuyển như thể đang bơi mà thôi.
Khi đến gần chàng mới nhận thấy, những cọc gỗ này bằng hai vòng tay người lớn ôm lại. Kích thước vừa to lại vừa nhiều, nếu không nói ra cứ ngỡ như đây là nơi chốn luyện tập của hàng trăm quân sĩ.
Kinh Như Tuyết chậm rãi, từ tốn giải thích:
"Kể từ ngày hôm nay, đệ sẽ lưu lại đây đặng luyện tập. Ở môi trường này, sức ép sẽ lớn hơn thông thường. Và đệ sẽ phải tự tụ khí để có thể duy trì việc luyện tập với cường độ cao.
Nên nhớ một điều, ngày nào đệ chưa phá hủy hết những cọc gỗ này bằng tay không. Thì ngày đó, đệ vẫn chưa thể trở thành một cường giả được."
Sau khi nói sơ về cách tập luyện thì Kinh Như Tuyết di chuyển lên bên trên và để Trương Vệ tại nơi đấy một mình. Hắn đi đồng thời mang theo tất cả những dưỡng khí còn đọng lại. Khiến Trương Vệ nhất thời chới với không kịp chuẩn bị mà bị ngộp nước.
Buộc chàng phải di chuyển thật nhanh lên phía trên đặng tự cứu lấy chính mình. Nhưng khi lên đến bên trên, Kinh Như Tuyết đã ngồi đợi chàng từ bao giờ.
Với dáng vẻ thư thả bắt chéo chân và dựa lưng vào một chiếc ghế do hắn tự biến ra. Ánh mắt nhìn Trương Vệ đầy tiếu ý nói:
"Đệ cứ động nước liên tục như vậy, thì làm sao cá có thể cắn câu được đây chứ hả."
Nói đoạn, hắn hóa ra một cái máy chèo bên tay tả. Hướng nó về phía chàng mà tiếp:
"Nếu đệ làm động nước thêm một lần nữa, thì đừng trách tỷ tỷ ta vô tình."
Trước câu nói, nửa đùa nửa thật. Mà hành động của Kinh Như Tuyết lại đang chứng minh nó là thật khiến Trương Vệ hít một hơi thật sâu. Rồi nhanh chóng di chuyển lại bên dưới.
Quả thật lúc này, chàng giống như nhân ngư. Buộc phải sinh tồn dưới suối và luyện tập với sức ép thời gian.
Điều này chủ yếu là để luyện khí. Trên thế giới này có rất nhiều khí khác nhau về bản chất cũng như là tính chất, nhưng chung quy lại đều là giúp con người cường hóa được khả năng vô hạn của bản thân mình.
Việc Trương Vệ luyện tập ở đây, giúp chàng có thêm lượng khí lưu động bên trong các tĩnh mạch và được gọi với cái tên kình khí.
Kình khí được phân chia làm hai loại: Nội tức và Lực tay. Là những thứ cực kỳ quan trọng đối với một tu hành giả.
Đối với Trương Vệ mà nơi, đây là khó khăn nhưng cũng là động lực. Để chàng ngày một tiến bộ hơn. Lửa thử vàng, gian nan thử sức.
Thành vàng hay chưa còn chưa biết được. Nhưng trước mắt chàng đang là muôn trùng thử thách. Đừng nói là đấm hay là đá, một lần vung sức thì không gian nơi này nhường như đã giảm đi hoàn toàn sức lực mà Trương Vệ tạo ra. Khiến mỗi lần chẳng chạm đến cọc gỗ sức sát thương dường như là con số không.
Đồng thời, lấy đi dưỡng khí mà chàng đã cố gắng nén lại bên trong cơ thể. Khiến chàng phải nhanh chóng trở lên phía trên để tiếp thêm không khí.
Mà cứ mỗi lần như vậy là y như rằng ăn một chèo từ Kinh Như Tuyết như trời giáng vào đầu.
Khiến cuộc luyện tập này chẳn khác gì một cuộc chiến sinh tử. Kết quả của ngày luyện tập đầu tiên đó là Trương Vệ bất tỉnh suốt bảy ngày liền vì uống nhiều nước, và thiếu dưỡng khí.
Nhưng khi trở lại, Trương Vệ đã có sự quyết tâm cao độ. Chàng liên tục tập luyện ngày đêm đôi khi còn quên cả ăn. Cứ thế thời gian mà chàng duy trì ở bên dưới càng lúc càng được kéo dài ra thêm.