Mục lục
Đại Lục Liên Hoa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Vệ chậm rãi tiến vào bên trong Dược phòng. Đập vào mắt chàng là một tấm bảng hiệu to lớn. Với ba chữ được khắc to mạ bằng vàng nguyên chất "Vĩnh Sinh Đường."

Nhìn thấy bản hiệu thôi thì cũng đủ thấy nơi này ăn nên làm ra thế nào.

Người vào kẻ ra không kể xiết, náo nhiệt vô cùng tạo nên hai dòng người ra vào lũ lượt ngày đêm. Trên gương mặt ai ai cũng rạng rỡ nụ cười.

Vĩnh Sinh Đường xưa nay nổi tiếng bốc thuốc cứu người, phát đồ từ thiện từ đó tiếng lành đồn xa khắp chốn. Nên một ngày bọn họ phải đón tiếp trên dưới hơn ngàn khách hàng.

Muốn họ nghèo cũng khó.

Trương Vệ cứ thế hòa mình vào dòng người đó mà bên trong. Khi đi qua ngạch cửa thì đến gian phòng chính diện.

Đây là một gian phòng cực lớn với nhiều chiếc kệ năm tầng với chiều cao bằng với một người trưởng thành.

Chất liệu được làm từ gỗ quý, hoa văn điêu khắc phải nói là tuyệt hảo. Trên mỗi chiếc kệ được chia làm nhiều ô nhỏ khác nhau.

Nhằm thuận tiện cho việc sắp xếp dược phẩm vào bên trong những chiếc ô mà phân loại dựa theo phẩm chất của nó.

Từ phẩm Mộc, Thiết, Bạc đây là mặt hàng thuộc vào loại dễ tiếp cận. Nên giá thành rất rẻ nên hầu như là bất kỳ ai cũng có thể mua mà dùng, thậm chí là chúng được cho miễn phí. Vì những dược phẩm đó chỉ chủ yếu dùng để chữa thương và những bệnh vặt không mấy nguy hiểm.

Cho đến phẩm Kim, Ngọc là những dược phẩm thuộc hàng khan hiếm. Chỉ có tiền và rất nhiều tiền mới mong mua được một cái. Chủ yếu là những dược phẩm hỗ trợ cho việc tu hành. Nên giá thành đương nhiên không thể nào rẻ được.

Trương Vệ không có ý định mua những thứ này. Vì ở chỗ Kinh Như Tuyết có rất nhiều, thậm chí chàng còn uống một số loại dược có công dụng hỗ trợ cho quá trình nội tu, như nước lã cơ mà.

Lẳng lặng tách khỏi dòng ngươi, Trương Vệ tiếp tục bước vào gian phòng kế tiếp. Thứ đầu tiên khiến chàng lưu tâm đó là mùi hương của những dược thảo từ bên trong đó lan tỏa ra ngoài.

Gian phòng này là sự tập hợp của rất nhiều loại thảo dược trên khắp Đại Lục Liên Hoa. Chúng được hái và mang về đây để bán. Chủ yếu là dùng để bốc thuốc hoặc bán lại cho những Dược sư nhàn rỗi muốn tìm tòi học hỏi hoặc tự tay chế tạo ra dược phẩm.

Mùi hương lẫn lộn của nhiều loại hoa và cây khiến tâm hồn Trương Vệ bất giác cảm thấy dễ chịu.

Đứng bên ngoài gian phòng đó là những người hỗ trợ buôn bán được gọi với tên Dược Đồng. Thấy Trương Vệ từ xa đi đến, một Dược Đồng trẻ tuổi nhanh chóng tiến lại gần.

Nhìn dáng vẻ cùng phong cách ăn mặc của chàng. Có thể nói cũng không phải thuộc hàng nghèo hèn. Cho nên Dược Đồng này cũng rất hiếu khách. Trực tiếp cúi đầu cung kính dò hỏi:

"Công tử, không biết người đến mua loại dược liệu như thế nào."

Nghe thấy vậy Trương Vệ tiện tay từ trong người lấy ra tờ giấy của Kinh Như Tuyết đưa cho Dược Đồng, cẩn thận dặn dò.

"Ta muốn mua những thứ được ghi trong này, nhưng lấy thêm cho ta mỗi thứ thêm một phần."

Trương Vệ sớm đã có sự chuẩn bị từ trước nên đã xé đi một phần của mẫu giấy chỉ để lại những dược thảo cần mua mà thôi. Nên mẫu giấy nguyên vẹn lúc đầu giờ thì đã ra một cái hình thù kỳ quái. Đó là thành quả của sự làm biếng đó mà.

Dược Đồng đưa hai tay ra nhận lấy rồi xoay người đi vào trong đặng chuẩn bị. Trong thời gian này Trương Vệ không có gì làm, nên đã đi một vòng đặng thăm thú một chút.

Ngoài hai gian phòng kia ra thì còn có gian phòng dùng để khám chữa bệnh và nghĩ lại của các bệnh nhân. Có rất nhiều người nghèo và tu hành giả đến đây đặng chữa trị.

Trương Vệ cũng thấy một chút tò mò bởi y thuật ở đây nên nán lại đứng xem. Thì bỗng lẫn trong đám người đó lại bắt gặp người quen.

Mà người quen này theo kiểu không gặp mặt thì tốt hơn.

Người ấy tên Lý Tấn con trai của Nhị phòng của Lý Gia Trang, và hắn cũng như Từ Tử Sóc đối với Trương Vệ là như chó với mèo. Hắn đang cùng bốn tộc nhân khác đỡ một nam nhân đầu băng bó từ bên trong phòng chữa bệnh bước ra ngoài.

Hắn cũng như Trương Vệ đã vô tình nhìn thấy nhau. Gần cả tháng xa cách đương nhiên là ngứa miệng vô cùng. Sau mà có thể nhịn được cơ chứ.

Liền nhanh chóng tiến lại gần, Trương Vệ nhìn cái gương mặt thân thuộc này thì ứa mắt không chịu được.

Theo lẽ thường là lao vào đấu võ mồm với nhau rồi đấy, nhưng nay Trương Vệ ăn chay nên không muốn khẩu nghiệp. Liền xoay người đi tiếp. Nhưng cái tên kia thì không nghĩ thế.

"Ngươi không kiếm chuyện với ta thì ta sẽ kiếm chuyện với ngươi." Liền gọi Trương Vệ đứng lại.

Trương Vệ cũng định coi như chó sủa quanh tai, nhưng hắn lại gọi chàng với nhiều biệt danh khó nghe như: Vệ tỷ, Vệ công công, Đàn bà,... khiến chàng không sao chịu nổi.

Cây muốn lặng mà gió không ngừng. Nên chàng chỉ còn cách xin lỗi Phật tổ, cho chàng khẩu nghiệp hết ngày hôm nay. Chàng muốn xin nhẹ hàm răng của tên công tử bột này lắm rồi.

Mang bực tức trong lòng mà quay lại mặt đối mặt với Lý Tấn. Chàng cũng là người có lý trí, nào để cho bản thân nóng vội mà ra tay trước. Chàng cố nén xuống mà bình tĩnh hỏi:

"Lý huynh gọi ta lại có điều gì căn dặn?"

Thấy Trương Vệ với gương mặt khó coi như vậy mà giọng nói vẫn còn nhỏ nhẹ chán. Nên hắn lại muốn chọc chàng thêm lên. Nên chỉ nói vu vơ như thể mình gọi bừa tên chàng mà chàng đã quay lại rồi.

Xem chàng như là loài chó mà sỉ nhục, cộng thêm sự nhiệt tình hưởng ứng đến từ bốn tên thuộc hạ. Đã thành công khuấy động, cơn giận dữ của Trương Vệ lên mức cực đại.

Bàn tay chàng cứ thế mà nắm chặt lại thành nắm đấm. Đúng là không thể hiền nổi với những kẻ như thế này.

Từng cử chỉ trên gương mặt đến thái độ đùa cợt. Với những gì chúng vừa kiếm chuyện với chàng đủ để chàng tặng cho mỗi tên một đấm. Nhưng chàng luôn đặt lý trí lên trước con tim.

Nên đã nghĩ đến một điều gì đó thật là tích cực để rồi bàn tay đang nắm thật chắc đã dễ dàng buông bỏ ác niệm trong lòng. Thư thả xoay người rời đi.

Mặc cho đám người Lý Gia đã tắt luôn nụ cười vì sự hành động bất thường của chàng. Lý Tấn mở to mắt mà chứng kiến bóng lưng của chàng dần khuất xa mà không nghĩ ra chuyện như vậy mà chàng cũng nhịn được. Quả là chàng đang ấm đầu rồi.

Trương Vệ nhịn thì vẫn là nhịn mà thôi, dù chàng có cố tình gây sự với chúng thì cũng tổ khiến thể xác đau đớn. Chi bằng nhẫn nhịn chờ một cơ hội thích hợp hơn đặng trả đũa.

Dạo một vòng quanh nơi này, Trương Vệ mới để ý được trên các vách tường đều được vẽ nên một huy hiệu màu xanh lục bảo.

Huy hiệu này giống với một ổ khóa lớn của nhà lao trên mộ nền màu xanh lá thẫm. Có thể đây là ẩn ý cho một môn phái nào đó mà chỉ có những người ở Vĩnh Sinh Đường mới biết được.

Trong lúc chàng đương dừng lại nhìn ngắm chiếc huy hiệu kia thì Dược Đồng ban nãy đã tìm đến chàng. Với khay đựng những nguyên liệu mà chàng đã yêu cầu từ trước.

Theo lời của Dược Đồng, Trương Vệ đã đi ra quầy thu ngân đặng thanh toán số tiền của những dược thảo kia. Không quên cho thêm Dược đồng một ít bạc.

Sau khi thanh toán xong số ngân lượng phải chi trả, những loại dược liệu cần thiết đã được họ gói lại cẩn thận.

Trương Vệ vui mừng thu nó vào nạp giới trên ngón tay giữa của tay thuận. Rồi vui vẻ rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK