Ma Khuyển Vương nhìn thấy con mồi sắp thoát khỏi tay mình một lần nữa. Thì không nhịn được mà trực tiếp ném đi hai quả cầu năng lượng trên tay. Mặc cho súc lực vẫn chưa đạt đỉnh.
Như pháo rời nòng, chúng bay đi với tốc độ kinh hoàng. Những thứ cản đường trước mắt đều được nó cho một vé trở thành cát bụi.
Đi càng xa thì tốc độ lại càng được gia tăng, khoét thật mạnh xuống nền đất một đường rãnh sâu ước chừng bảy trượng.
Hai cổ năng lượng đi được một khoảng thì liền quấn lấy nhau, cộng hưởng năng lượng nhằm gia tăng thêm tốc độ cùng sức mạnh.
Với tốc độ như thế, khoảng cách chạm đến Trương Vệ chỉ còn được tính bằng giây. Chàng đương nhiên nhận ra điều đó. Nên ngay lập tức, bám gót chân xuống mặt đất nhằm phanh lại.
Bởi vì tốc độ của chàng đã không thể nào bì kịp với đối phương, ngoan cố tiếp tục bỏ chạy chỉ tổ chết oan uổng.
Sau khi dừng lại chàng vẫn còn thời gian để xoay lại nhìn cổ năng lượng kia một cái. Chúng hợp nhất với nhau khiến kích thước được đẩy lên chừng 20 trượng.
Với kích thước cùng sự hủy diệt này nếu như chàng lãnh trọn thì khác gì với những thân cây to lớn đã bị nó biến thành bụi chứ.
Rất nhanh khoảng cách chỉ còn lại nữa dặm đồng thời còn chưa đến một cái chớp mắt là nó sẽ đến và tặng cho chàng một cái ôm khủng bố nhất và hóa kiếp cho chàng ngay lập tức.
Uy lực của nó thật khủng khiếp, sức gió mà nó tạo ra cũng đủ khiến những tạp vật trong cánh rừng bay trong vô định. Bên cạnh đó, một lực ép thẳng vào cơ thể của Trương Vệ khiến chàng nhất thời khó thở vô cùng tận.
Nhưng hôm nay tuyệt đối không phải là ngày chàng phải chết. Trương Vệ, hít vào một hơi. Bàn tay vung ra chưởng hình hướng xuống mặt đất.
Đối kháng với nó ư ? Không ! lựa chọn đó là ngu ngốc nhất lúc này.
Chàng xuất chưởng kình xuống đất tạo ra một lực đẩy đưa bản thân lên cao với tốc độ nhanh.
Vừa kịp lúc cổ năng lượng kia vừa đến. Thật may mắn khi mà chàng đã vượt xa kích thước của nó. Để bản thân có thể an toàn.
Nhưng đâu thể ngờ được rằng, dư kình ở xung quanh của cổ năng lượng lại mạnh đến như vậy. Khiến chàng phải thổ ra một ngụm máu tươi.
Vừa lướt qua chàng, cổ năng kia không dừng lại mà tiếp tục lao đi với tốc độ nhanh, như xe mất phanh và đâm sầm đến ngọn núi ở phía xa cách chàng hơn ba dặm đường mới dừng lại.
Ầm.
Một âm thanh chấn động lớn, theo sau là sườn núi đổ xuống cùng hàng ngàn khối đất đá. Ngọn núi kia đã bị tuyệt kỹ của Ma Khuyển Vương làm mất hết một phần và khói bụi từ đó phát ra giăng kín cả một khu vực lân cận.
Đến núi đá còn không chịu nổi huống chi là con người, bất chợt khiến Trương Vệ cảm thấy may mắn. Lúc nãy chỉ cần ra chiêu chậm thêm một chút có lẽ giờ này chàng đã như ngọn núi kia. Mãi mãi tan biến.
Nhẹ nhàng lấy mu bàn tay lau đi đạo huyết đang chảy ở khóe miệng. Ánh mắt lăm lăm nhìn về phía Ma thú khổng lồ.
Ma Khuyển Vương nhìn thấy chàng vẫn còn bình an vô sự thì một bụng căm tức. Bắt được ánh mắt đằng đằng sát khí của đối phương, chàng hiểu rằng nếu không chạy thật nhanh sẽ không còn cơ hội nữa.
Một lần nữa xoay người. Trương Vệ lấy không khí làm bàn đạp, thu người lại như lò xo đang nén. Sau nó duỗi thẳng người mà lao vút đi như tên bắn.
Vèo một cái, bóng lưng chàng đã không còn có thể nhìn thấy, khiến Ma Khuyển Vương tức tối mà dùng hai tay liên tục đấm vào ngực mình. Mà gầm thét trong sự phẫn nộ.
....
Cứ thế, chàng đã bay một mạch đến bìa rừng. Lúc này trời cũng đã tối.
Chậm rãi đáp xuống đất. Lúc này Trương Vệ mới để ý thấy y phục của bản thân đã bị rách vài chỗ. Có thể là do sát thương của Ma Thú quá cường hãn gây nên.
Bất chợt ánh mắt chàng nhìn thấy một vết rách trên thượng y ngay giữa hông. Điều đó gợi lên trong chàng một chút hoang mang.
Chàng liền đưa tay vào bên trong người mà kiểm tra những vật dụng mà bản thân đã mang theo. Thì nhận ra một món đồ vô cùng quý giá đã rơi mất.
Đó là một tín vật, với hình dạng là nửa miếng ngọc bội hình tròn màu xanh lục bảo. Tín vật đó là lời ước hẹn của mẫu thân và chàng khi xưa.
Lời hứa đó đối với chàng cực kỳ quan trọng, nhưng lúc này đây nó lại rơi ở trong Ma Thú Hạch. Đặt Trương Vệ vào tình huống khó xử.
Về đêm Ma Thú Hạch đúng với cái tên của nó, u ám và đáng sợ. Bên trong liên tục vọng ra những tạp âm quái dị. Khiến ai nghe thấy cũng phải sựng hết cả tóc gáy.
Nên có mấy ai dám liều lĩnh bước vào nơi này khi màn đêm phủ kín lối đi như vậy.
Thứ đó đối với chàng còn quý hơn cả sinh mạng. Nó là động lực sống của chàng mỗi ngày, nếu không nhìn thấy nó chàng như mất đi nửa linh hồn.
Chàng đã mặc kệ đúng sai, đôi bàn tay nắm chặt một cách đầy quyết tâm. Những nỗi sợ kia chắc hẳn sẽ không thể nào làm lung lay đi quyết định của chàng lúc này.
Quay lại. Quay lại đi!
Sự thôi thúc mỗi lúc một dồn dập. Làm củng cố hơn cho quyết định của chàng. Ánh mắt chàng kiên định như chưa từng có trước đây.
Chàng đã di chuyển vào sâu trong màn đêm. Để chúng ôm trọn bóng hình chàng vào trong lòng.
Về đêm các thực thể Ma Thú sẽ như được đánh thức bản năng sinh tồn. Chúng điên cuồng hơn, khát máu hơn.
Đây cũng là khoảng thời gian gần như là tuyệt vời để những Ma Thú tìm cho mình chuỗi thức ăn đặng bỏ vào cái bụng rỗng. Bất kể Ma Thú cấp bậc nào cũng vô cùng đáng sợ vào thời điểm này.
Cho nên chàng không dám dùng đến năng lượng thậm chí là khinh công. Để tránh việc bị phát giác chàng chỉ đành đi bộ. Nhờ vào Tâm Nhãn thiên phú chàng dễ dàng nhận ra sự hiện diện của những Ma Thú trong khu rừng mà có thể dễ dàng lẩn tránh.
Dù thời gian có hơi lâu một chút nhưng cuối cùng chàng cũng đã quay lại chốn cũ. Khi đến nơi chàng bèn men theo rãnh đất mà Ma Khuyển Vương đã tạo ra khi nãy đặng có thể tìm kiếm ngọc bội.
Nhờ ánh sáng mờ trên bầu trời mà chàng có thể tìm kiếm một cách thuận lợi.
Nhưng có điều mà chàng không ngờ đến. Tín vật kia được làm từ Viêm Tinh. Một loại khoáng thạch cực hiếm có thể nhận diện chủ nhân của mình.
Khi chàng đến gần, thì nó sẽ sản sinh ra một nguồn năng lượng bạch quang. Như thể là ánh sáng báo hiệu. Thứ ánh sáng đó không ngừng chớp tắt. Đã gây được sự chú ý của Trương Vệ khiến chàng nhanh chóng di chuyển lại gần.
Đột nhiên bàn chân của chàng đã dẫm phải một thứ gì đó. Cúi đầu xuống, chàng liền nhận ra đó là Mộc Tinh.
Vì ánh sáng quá mờ nên Mộc Tinh đã tiếp cận chàng từ khi nào mà chàng vẫn không nhận ra. Một phần vì chàng đang phân tâm nên đã xảy ra sai sót cực lớn.
Ngay lập tức những sợi xúc tu quấn lấy chân và tay của chàng mà trói chặc. Đồng thời những mũi gai đâm vào da thịt của chàng khiến chàng đau đớn và chảy máu.
Trương Vệ nào lại để bản thân rơi vào tình huống như vậy được. Chàng liền vận lên chân khí, nhưng không hiểu sao. Chân khí như bị tắc nghẽn không thể thuận lợi phát ra.
Lúc này chàng mới nhận ra gai của Mộc Tinh có chứa chất kịch độc. Không những khiến chàng không thể vận công mà sức chiến đấu cũng đã bắt đầu cảm thấy kiệt quệ.