Hết cách, A Cẩu hiến cho Trương Vệ một kế sách. Chi bằng chàng quen biết nhiều người trong giang hồ, hãy dùng mối quan hệ đó mà tìm kiếm tung tích của mẫu thân của Hỷ Tước. Đến lúc đó cho nàng câu trả lời thỏa đáng rồi đưa nàng đến nơi an toàn là vẹn cả đôi đường.
Nhắc đến người trong giang hồ, Trương Vệ liền nghĩ ngay đến một người đó là Kinh như Tuyết.
Cho nên chàng quyết định sẽ về đó nói rõ vấn đề của mình với hắn.
Trước khi kết thúc câu chuyện chàng cũng không quên để lại cho A cẩu số ngân lượng của mình có xem như lời cảm ơn. Tuy nhiên, A Cẩu đã nhanh chóng chối từ. Bởi vì nhờ chàng mà giờ đây hắn thứ gì cũng có, tuy không khá giả nhưng cũng được coi là đầy đủ.
Hắn cảm tạ chàng còn không hết nên không muốn nhận thêm. Thấy vậy chàng cũng không miễn cưỡng.
Cùng lúc đó, A cẩu cũng lấy lại món quà, vì muốn để Hỷ Tước tận tay đưa cho chàng sẽ ý nghĩa hơn. Trương Vệ thấy điều đó cũng có lý, nên không có ý kiến gì. Mà dễ dàng trao nó lại cho a cẩu.
Sau đó thì chàng đã quay lại bàn ăn.
Đồ ăn đã được mang lên từ lâu, nhưng Hỷ Tước một lòng đợi chàng ăn thì mới động đũa khiến nó nhất thời trở nên nguội lạnh. Chàng đã rất cảm kích vì tất cả những gì Hỷ Tước đã làm cho mình. Chàng cảm thấy thương nữ nhân trước mặt vô cùng, mặt dù nàng không có bất kỳ điểm gì nổi bật.
Dung mạo của nàng chàng còn chưa được nhìn rõ bởi vì tấm khăn kia đã che mất đi rồi còn gì đâu. Nhưng nếu chỉ nhìn phần nên nhìn chàng cũng nghĩ Hỷ Tước nếu sáng mắt thì cũng là cô nương ưa nhìn.
Dù gì đồ ăn cũng đã nguội, chàng đã mang vào trong đổi lại hai phần nóng hổi, không quên để cho nàng phần nhiều thức ăn nhất.
Cả hai đã cùng nhau thưởng thức một bữa ăn ấm áp.
Trong lòng Hỷ Tước biết những chuyện sắp tới sẽ vô cùng khó khăn cho cả hai. Cho nên nàng cũng đã có quyết định của riêng mình. Nhưng không biết sẽ bắt đầu câu chuyện từ đâu.
Nên lời nói cứ bị chặn lại ngay cửa miệng. Không đủ can đảm để thốt ra, vì đơn giản nàng vẫn lưu lại chấp niệm khó phai với mâiz thân.
Những hành động khó xử của nàng vô tình được Trương Vệ bắt gặp, chàng cũng hiểu được sự tình, nên đã chủ động mở lời trước.
"Ta biết muội không muốn rời khỏi đây vì mẫu thân của mình. Cho nên ta đã nghĩ ra một cách rất chu toàn. Ta đã từng nói với muội về người tên Kinh Như Tuyết. Tỷ ấy là sư phụ cũng là tỷ tỷ của ta, dù ta không nắm rõ thực lực của tỷ ấy nhưng có thể nói tỷ ấy trên thông thiên văn, dưới tường địa lý.
Cho nên lần này ta sẽ nhờ tỷ ấy gieo quẻ bói cho mẫu thân của muội , khi có được thông tin rồi muội sẽ không cần phải lưu lại Đế Đô nữa."
Nghe đến đây, Hỷ Tước liền mỉm cười vui vẻ, mặc dù nói ý kiến này không tồi. Nhưng trong lòng nàng muốn có một sự lựa chọn khác. Nhưng tuyệt nhiên để Trương Vệ được yên lòng nàng đã đồng ý.
Bàn tay Trương Vệ nhân đó khẽ tiến đến nắm lấy bàn tay nàng, rồi mỉm cười nói:
"Muội đã vất vả nhiều rồi. Từ giờ hãy giao việc đó lại cho ta."
"Vâng." Hỷ Tước gật đầu.
Sau khi thuyết phục Hỷ Tước theo sắp xếp của mình, chàng để nàng ơt lại tạm trong nhà của A Cẩu. Còn bản thân nhanh chóng trở về Trương gia chuẩn bị mọi thứ rồi mới quay lại Vấn Lạc Nhai.
Trước khi đi, chàng không quên thanh toán bốn tô hoành thánh cả hai đã ăn và đổi trước đó. Nhưng lẽ đương nhiên, A Cẩu nhất quyết không chịu nhận.
Trương Vệ nào phải tay vừa, hai huynh đệ cứ không nhận, nhận. Đẩy qua đẩy lại trên bàn ăn một hồi, cuối cùng lại chọc cho Hỷ Tước nở nụ cười vui vẻ. Nhìn được nụ cười gỡ bỏ đi vướng bận đó của nàng, khiến Trương Vệ thấy nhẹ lòng.
Nàng không nhịn được mà nói:
"Nếu không ai nói, chắc họ nghĩ hai huynh là huynh đệ ruột đấy."
"Nếu muội nói vậy, thì chắc là vậy rồi." A cẩu trả lời.
Thế là cả hai người chống nạnh cười thật lớn. Vì lúc này đã là giờ đóng của quán, nên chỉ còn có ba người không làm phiền đến cảm xúc của người khác.
Thấy A Cẩu nhất quyết không nhận, chàng cũng đành chấp nhận tình cảm hơn bằng hữu này.
An bài mọi thứ ổn thỏa chàng rời khỏi nơi đó mà trở về Trương phủ.
Thực tế, chàng có thể trở về Vấn Lạc Nhai ngay hôm nay. Nhưng chàng vẫn còn điều phải làm.
Lòng kiêu hãnh của một đấng nam nhi, không cho phép chàng nhịn nhục như vậy. Hỷ Tước đã vì chàng mà làm trò cho thiên hạ để thu về ngân lượng mà lũ người của Từ Gia lại nhẫn tâm chà đạp lên nó.
Điều đó quả thật là một cục tức không thể nào nuốt trôi, chàng muốn bọn chúng phải lãnh lấy hậu quả. Thậm chí chàng còn muốn lấy mạng của hai kẻ đó ngay lập tức, nhưng với sức của chàng hiện giờ để mà nói đối đầu với chung chẳng khác nào tự đi vào chỗ chết.
Cho nên chàng đã đưa ra một quyết định có phần khá liều lĩnh.
Đêm hôm ấy, khi tất cả đã chìm sâu vào giấc ngủ. Trương Vệ ở tại phòng mình, chuẩn bị mọi thứ kỹ càng, đồng thời khoác lên người một bộ hắc y trùm kín từ đầu đến chân.
Bàn tay chậm rãi cầm lên, Ngự Phong Thần Thủy. Sau đó đi ra phía cửa, trực tiếp đưa Thần Thủy lên uống một giọt. Dường như là ngay lập tức toàn thân chàng phát ra nguồn quang mang bạch sắc.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, đẩy cửa chính mở toang. Trương Vệ như bóng ma nhẹ nhàng lướt ra bên ngoài nhảy lên mái nhà đối diện sau đó tiến vào nội thành Đế Đô.
Cùng thời điểm ấy, tại Từ Gia Trang. Bầu không gian cũng đã trở nên vô cùng tĩnh mịch và yên ả. Không chỉ bên trong mà bên ngoài Từ Gia cũng vô cùng tĩnh lặng, đến độ một tiếng gió quét qua cũng có thể nghe thấy. Sở dĩ như vậy vì lúc này cũng đã là đầu giờ Sửu.
Nói thế không có nghĩa Từ Gia không có người, mà còn là rất nhiều nữa là đằng khác. Từ Gia Trang thủ vệ canh phòng với mức độ dày đặt từ trên những mái nhà cho đến từng hành lang, thậm chí cả những khu vực tưởng chừng không có người như mao xí cũng có từ hai đến ba thủ vệ giám sát.
Điều này là bình thường vì bên trong Từ Gia Trang có chứa ngân khố của các phường thị lớn nhỏ của thành Tây nên họ phải dốc sức mà bảo vệ nó. Nếu có bất kỳ điều gì bất trắc thì Từ Gia Trang sẽ có biến không lớn thì cũng nhỏ.
Đó chính là mục đích mà Trương Vệ đến đây, chàng quyết cho bọn người bắt nạt Hỷ Tước phải trả giá. Dù cho bọn chúng có giăng thiên la địa võng nhưng với thần dược của Kinh Như Tuyết chàng như một bóng ma đi xuyên qua nơi lớp phòng thủ đầu tiên mà đến được với một trang viện nhỏ ở góc phía Tây Từ Gia.
Bầu trời hôm nay chẳng có trăng và cũng chẳng có một vì sao nào. Từ Gia được thắp sáng lên bởi những trụ đèn phủ khắp từng ngóc ngách. Trương Vệ vừa đáp xuống một biệt phủ nhỏ có một hòn đá được làm vật trang trí để cạnh ngôi nhà chính, chàng dùng nó như tấm khiên tạm thời ẩn mình trước những thủ vệ đang đi tuần tra.
Đồng thời chàng quan sát xung quanh xem nơi nào có thể là nơi đang cất giữ ngân khố của Từ Gia Trang. Đương nhiên là nó không lồ lộ ra bên ngoài để chàng muốn làm gì thì làm rồi. Nếu muốn tìm ra sẽ mất thời gian lắm.
Cứ chừng mười phút thời gian sẽ có một toán thủ vệ hai người đi ngang nơi này một lần. Phía trên máy nhà cũng có một thủ vệ cầm cung trực chờ sẵn. Nếu chàng muốn làm gì phải cẩn thận, khe hở của nơi này chính là thời gian trống đó. Chàng lúc này không có công lực nên suy cho cùng chỉ có thể dùng đến trí mà giải quyết chuyện này.
Khi đợt thủ vệ vừa đi qua, không gian lúc này chỉ còn lại một trở ngại duy nhất là cung thủ vệ phía trên. Chàng liền nhanh chóng chớp lấy thời cơ này mà bắt đầu ra tay.
Chỉ kịp thấy một chiếc lá động nhẹ, Trương Vệ đã áp sát vị huynh đài Từ gia kia. Không biết chàng đã làm gì, trong một khoảng khắc ngắn chàng đã đánh gục đối phương bởi một màn bụi phấn trắng.
Sau đó vì muốn biết thêm nhiều thông tin từ người này, chàng đã quan sát rất kỹ căn phòng bên dưới không giống là có người nên mạnh mẽ đẩy cửa vào trong và đóng cửa lại. Đồng thời dùng dây thừng trói thủ vệ kia lại nhằm chuẩn bị tra khảo.
Lúc này chàng mới nhận ra gian phòng này đâu đâu cũng là sách và sách. Đây dường như là gian phòng dùng để kiểm kê sổ sách. Nhất thời choáng ngợp bởi một không gian mới lạ này khiến chàng nhất thời bị phân tâm. Nhưng rất nhanh chàng đã nhanh chóng nảy ra một ý tưởng rất hay.
Đầu tiên chàng tiến đến kiểm tra người của nam nhân thủ vệ. Thì thấy một viên ngọc châu màu xanh chỉ bằng một cái lóng tay và được hắn cất gọn trong ngực.
Đó là Định Ngọc Châu, thứ này rất phổ biến trong giang hồ. Dùng để xác định được khí tức của cường giả, nếu như theo lẽ thường lúc chàng đột nhập vào đây với khí tức mang trong người ít nhiều cũng bị viên châu này phát giác. Nhưng nay chàng đã bị phế chẳng khác gì người thường.
Mà đã là kẻ tầm thường thì không một ai nghĩ đến việc hắn lại đi xa đến như thế.