Thật ra ngay từ khi bắt đầu, Trương Vệ chưa từng có ý định đả thương đến nữ nhân. Nên dù cho nàng có áp đảo chàng ra sao, chàng vẫn không vận lên chân khí để tung đòn đáp trả. Lỗi ở phía chàng lỗ mãn, nên Trương Vệ chỉ dùng đến thô thiển công phu để đối phó với cước pháp của nàng ta.
Về phía nữ nhân, nàng cũng như vậy. u chỉ là lực chân của nàng quá khác biệt so với người bình thường mà thôi.
Sức mạnh của chân gấp ba lần của tay. Nên đẩy Trương Vệ đến mức này cũng không lấy gì là ngạc nhiên. Hai người họ đơn giản chỉ là đang giao lưu tay chân một chút, và không hề tồn tại một chút sát ý nào. Điều mà Trương Vệ không ngờ đến nhất là một đôi chân thon dài và trắng như tuyết này, cứ tưởng sẽ rất yếu. Nhưng không ngờ cước pháp lại có lực như vậy. Chàng dùng phần khuỷu tay đỡ thôi mà cũng thấy đau nhói.
Trương Vệ vừa đỡ vừa lùi.
Cách chàng sau lưng ước chừng 12 trượng là một tảng đá lớn. Với tình thế bị ép như thế này không sớm thì muộn cũng sẽ bị đẩy về phía đó. Mà một khi đến đó rồi thì đường lui sẽ không còn, mà buộc chàng phải vào thế phản công. Mới mong tìm được lối thoát thân.
Với thế tấn công quá áp đảo, rất nhanh khoảng cách giữa chàng và tảng đá đã thu hẹp đi đáng kể. Và lúc này chàng cũng đã nhận ra vấn đề của bản thân.
Nhưng nhất thời chàng vẫn chưa tìm ra được cách để tự giải thoát.
Thương lượng thì chàng không làm được. Vì như thế tuyệt đối là mất mặt. Chàng là người chủ động tấn công trước, nay vì đánh không lại xoay qua xí xóa giảng hòa thì coi sao đặng. Còn nếu dùng sức để bật lại thì chẳng khác gì trực tiếp khiêu chiến với nữ nhân kia cả. Vậy thì lại càng thất sách.
Nhưng công phu của chàng so với cước pháp của nàng thì quả là một trời một vựt, không đáng nhắc đến.
Quả thật là tiến thoái lưỡng nan.
Trong khi chàng vẫn còn mải mê suy nghĩ thì bất chợt lưng chàng đã chạm đến tảng đá lúc nào không hay. Khoảnh khắc này, phạm vi né của chàng đã không còn tự do như trước nữa. Đặt chàng vào thế một phản công hai là chịu ăn cước.
Nữ nhân nhận ra sự do dự trong quyết định của Trương Vệ liền ra cước định đoạt thế cục.
Nàng giơ bàn chân của mình lên cao hơn đầu Trương Vệ chừng 30 tấc, phần vải ở hạ y theo đó mà phủ xuống. Tinh tế che đi chỗ nhạy cảm mà Trương Vệ có thể nhìn thấy được.
Sự dẻo dai của nàng thật khiến người khác phải nể phục. Trương Vệ cũng không hề ngoại lệ.
Ánh mắt của nam nhi dù đã dặn lòng không nhìn nhưng vẫn không kiềm lòng được mà liếc nhìn chỗ đó. Xem có gì hay ho để chú ý hay không.
Rất may thứ mà chàng nhìn thấy chỉ là phần hạ y. Chứ nếu còn nhìn được thì e rằng hôm nay sẽ có án mạng.
Nữ nhân sau khi giơ chân cao hết cỡ thì liền hạ cước xuống rất nhanh, giáng thẳng vào đầu Trương Vệ. Với khoảng cách như thế thì lực của hữu cước này thực sự sẽ rất mạnh.
Lúc này trong đầu của chàng đã lóe lên một ý tưởng liều lĩnh không kém phần bạo gan. Nghĩ sao thì làm vậy.
Chàng lách nhẹ đầu sang bên phải, sau đó dùng phần khớp xương chính giữa cánh tay trái ra mà đón lấy hữu cước của nàng.
Nữ nhân thấy Trương Vệ liều mạng như vậy thì ánh mắt loáng thoáng lộ rõ sự kinh ngạc. Mặc dù nàng tung hiểm chiêu nhưng va phải đầu nặng lắm là bất tỉnh.
Nhưng nếu là chỗ đó nơi cánh tay của chàng. Thì rất có thể sẽ khiến chàng bị tàn phế cả đời. Dù nói gì đi nữa nàng cũng không muốn hại ai, chỉ là muốn dạy cho Trương Vệ một bài học mà thôi.
Nên không chần chừ mà tự thân thu lại cường lực trong cước pháp. Khiến hữu cước lúc này đây không hề mang đến một chút hung hiểm nào.
Trương Vệ ngay lập tức nhận ra điều đó. Khi bàn chân nàng đến đủ gần, liền chớp lấy thời cơ dùng tay trái khóa bàn chân nàng vào trong. Bằng cách kẹp thật chặt.
"Hỗn xược. Bỏ chân ta ra mau." Thấy bàn chân của mình bị nam nhân bắt lấy. Nàng thẹn đỏ mặt thét lớn.
"Muốn ta thả, thì đưa Hàn Nha Thảo đây."
Trương Vệ lúc này bỏ qua mấy cái tiểu tiết. Chỉ một lòng lấy cho được Hàn Nha Thảo, mặc cho nữ nhân có nói thế nào. Thật ra lúc nãy chàng đã đánh cược về sự thánh thiện của nàng.
Sau một hồi trao đổi qua lại, chàng đã nhận ra nữ nhân trước mặt. Tuy ra đòn không nhân nhượng nhưng lại không có ý hại đến chàng. Nên đã nghĩ đến phương án khổ nhục kế này.
Nếu nàng thu lại cước pháp thì có cơ hội để chàng phản công. Còn nếu không thì tới đâu tính tới đó. Nói chung là liều. Vì sự liều đó mới sinh ra cơ sự như này.
Nhìn Trương Vệ kiên trì khóa chân mình mà không chịu thả.
Thẹn quá hóa giận, nữ nhân vung bàn tay trái nhắm vào má Trương Vệ mà vả một cái thật mạnh.
Nhưng Trương Vệ lúc này, túng quá làm liều thôi. Dùng bàn tay nhàn rỗi còn lại của bản thân mà trực tiếp nắm lấy cổ tay của nàng khiến bàn tay ấy không thể tiến thêm được nữa.
Và thế là một tình huống không mong muốn đã diễn ra.
Một tay một chân của nàng đều bị Trương Vệ nắm lấy, tình cảnh này thật không thể diễn tả nên lời.
Thời khắc ấy như bị đóng băng.
Chính bởi vì đôi mắt của họ đã vô tình chạm vào nhau khiến cả hai chết trân một lúc.
Dù không cố ý, nhưng bị dồn đến tình cảnh này khiến Trương Vệ có một cảm xúc khó tả.
Thấy bản thân mình thật có lỗi chàng liền đưa ánh mắt đi hướng khác, không dám đối diện với nàng. Thì vô tình nhìn thấy cổ tay của nàng vì mình nắm quá chặt mà đã đỏ lên.
Chàng bất giác cảm thấy, thiên hạ bất dung thứ bởi hành động này của mình. Cổ nhân có câu "Nam nữ thọ thọ bất tương thân." Mà giờ chàng lại biến mọi chuyện ra như thế này đây.
Lúc này chàng vô cùng khó xử. Nếu chàng buông tay ra thì chắc hẳn sẽ ăn hành, còn nếu nắm giữ như thế thì lại không nỡ. Lâm vào tình cảnh này chàng cũng không hề muốn vì tình thế ép buộc mà thôi. Chứ chàng không phải dạng người vô sỉ như vậy.
"Ngươi nắm đủ chưa, sờ soạng đủ chưa, bỏ ta ra đi!"
Nữ nhân cũng nhìn thấy được ánh mắt kinh ngạc kèm bối rối của Trương Vệ lúc nãy. Thì cũng nhìn nhận được sự tình này một phần do nàng mà ra. Nên cũng đã hạ giọng đi phần nào. Nhưng vì mình là nữ nhân nên nàng vẫn ngại ngùng mà hằn giọng.
Trương Vệ cũng muốn lắm, nhưng lại nghĩ đến Hàn Nha Thảo là lại giữ vững quan điểm. Nuốt vội ngụm nước bọt. Chàng liền áy náy ấp úng định mở lời thương lượng.
Thì tâm nhãn lại cho chàng cảm nhận được một nguồn năng lượng lớn mang theo sát ý đang nhắm về phía mình.
Không có thời gian cho sự do dự đúng sai. Tính mạng vẫn là ưu tiên hàng đầu. Chàng liền thả tay ra, đồng thời dùng lực đẩy nữ nhân ra xa. Rồi chính chàng cũng nhảy vội sang một hướng khác.
Ở phía sau lưng của chàng từ trên cao một cổ năng lượng hình cầu màu đỏ với viền xung quanh màu trắng. Lao vút đến chạm vào khoảng trống giữa hai người vừa được chính Trương Vệ tạo ra và phát nổ.
Mặt đất liền dậy sóng, đồng thời đã tạo ra những cột sóng bằng bụi khí lớn tỏa ra xung quanh.
Bao trùm lấy đôi nam nữ bằng một màn sương bụi xám khổng lồ. Từ những hình ảnh mơ hồ có thể nhận thấy hai đương sự vẫn an toàn.