Trương Vệ chậm rãi ngồi xuống, xem xét đối phương một chút. Rồi phất một chút hương liệu không mùi lên khuôn mặt của thủ vệ.
Nhận lấy, số lượng lớn hương dược khiến y trong thoáng chốc đã tỉnh lại. Liền nhận ra bản thân đã bị kẻ lạ mặt bắt trói cả tay lẫn chân.
Việc đầu tiên hắn làm là dùng sức nhằm thử thoát ra, nhưng Trương Vệ đã trói chặt đến như vậy thì thoát ra dường như là không thể. Y thấy tình trạng bản thân không ổn vì công lực của bản thân nhất thời không thể dùng đến được.Theo phản xạ hắn liền hét lên, nhưng cuống họng không thể phát ra những thanh âm lớ, giọng của hắn nhỏ đến mức đứng xác bên cạnh chưa chắc đã nghe thấy.
Lúc này Trương Vệ mới lấy trong người ra một thanh đoản đao, sau đó trực tiếp cắm xuống mặt sàn bên cạnh gần nơi cổ của đối phương. Rồi dùng ánh mắt đầy hăm dọa nói:
"Biết điều thì nói cho ta biết chỗ cất giữ ngân khố, ngươi bây giờ đã bị trúng Nhuyễn Cốt Tán. Không có thuốc giải của ta ngươi chỉ có con đường chết.
Lúc đó hài cốt của ngươi sẽ bị thuốc của ta làm cho mục rữa, thối nát đến mức Diêm Vương cũng không thể nhận ra. Thế nào?"
"Ngươi...ng...ươi... rốt cuộc là ai."
Thủ vệ, khó khăn nặn ra từng chữ. Trương Vệ cũng còn dư thời gian nên muốn chơi đùa thêm một chút.
"Ta là ai sao? Một câu hỏi thú vị đó chứ? Ta là Trương Vệ..."
Nói đoạn, chàng mở tấm khăn che mặt cho hắn chứng kiến dung mạo của mình. Rồi nhanh chóng đưa thanh đao lên gần cổ hắn, mà nói tiếp.
"Bây giờ ngươi đã biết được ta là ai rồi, vậy thì ngươi cũng sẽ phải chết."
Tên này, chỉ là một tên thủ vệ tầm thường nên tên Trương Vệ hắn tuyệt nhiên không biết là ai. Nhưng hắn là một kẻ cũng sợ chết, gương mặt thể hiện hết ra những cảm xúc hoảng sợ. Vội ngăn lại:
"Tôi biết...tôi biết... ngân khố ở đâu. Xin tha mạng!"
"Ồ! Ngươi biết à. Vậy thì nhanh chóng khai ra đi, ta có thể sẽ suy nghĩ lại."
Rất nhanh, Trương Vệ đã có được thứ mình cần. Liền đánh thuốc mê tên này thêm một lần nữa. Sau đó cởi trói cho hắn để ở một góc tối trong phòng. Việc tên này rời khỏi vị trí, sớm muộn gì cũng sẽ lộ ra. Cho nên chàng chỉ có thời gian ít ỏi, để hoàn thành kế hoạch của mình.
Trước khi rời đi, chàng đã để lại một hỏa dược ngay bên cạnh bàn. Sau đó dùng những quyển sách ngăn lại, đồng thời nối dây về phía cửa chính và lòn qua ngón tay của hắn. Chỉ cần tên này tỉnh dậy, căn phòng này sẽ bị hỏa dược thiêu cháy.
Chuẩn bị xong xuôi, khi toán tuần tra tiếp theo vừa đi khỏi. Chàng lại di chuyển ra bên ngoài, với Thần Thủy chàng không hề gặp bắt kỳ trở ngại nào.
Chàng cứ di chuyển vào những điểm mù và góc chết của thủ vệ mà di chuyển đến nơi mà tên đó đã khai ra.
Khoảng một tuần trà, Trương Vệ đã di chuyển vào bên trong nội viện cách nơi khi nãy cũng hơn 4 dãy nhà. Thì nhìn thấy một căn phòng đang mở cửa và thắp sáng nhất khu vực này.
Ở bên trong là một trung niên lão giả, với vẻ mặt có chút nhăn nhó, mặt đầy sẹo rỗ. Hắn đang ngồi ôm hai mỹ nhân trong lòng mà cùng nhau hưởng thụ mỹ sắc.
Người này, Trương Vệ cũng đã từng gặp qua. Hắn là Từ Hiền, Thập Ngũ Trưởng Lão của Từ Gia Trang.
Xem ra ngày hôm nay, hắn là kẻ đứng đầu ở đây nhằm bảo vệ ngân khố. Lão cũng mà một kẻ có thực lực, nhưng như đã nói. Có ai ngờ rằng một kẻ không có chút khả năng lại có thể đi vào một nơi hang hùm như thế.
Trương Vệ nhìn thấy điều đó thì nở nụ cười bí hiểm. Rồi nhanh chóng di chuyển ra sau cách khoảng bảy gian phòng về hướng Tây Bắc. Nơi này chỉ là một cánh rừng trúc nhỏ được xây dựng bên trong trang viên. Và có một hòn đá giống như quả núi được đặt bên vệ đường.
Quả thật thông thường sẽ không ai biết được nơi đây là nơi cất giữ ngân khố quan trọng đến việc kinh doanh của Từ Gia Trang.
Dưới hòn đá kia là một mật đạo, thông dưới lòng đất cất giữ dường như là toàn bộ những ngân lượng hiện kim của các phường thị trải dài khắp Đế Đô của Từ Gia.
Ở đây không có lấy một kẻ canh phòng, bởi vì càng vắng vẻ lại càng tránh được sự nghi ngờ. May mắn là tên thủ vệ đó, có quen với một kẻ thường xuyên vận chuyển ngân lượng. Trong một lần vô tình nhậu say, hắn đã buộc miệng nói ra nơi này.
Dù đây là bí mật, nên cả hai bọn chúng chỉ biết cất sâu trong tận đáy lòng, vì sợ chết nên hắn mới bán mạng mà khai ra. Tính ra đây cũng là một chuyện tốt. Trương Vệ lại xem đây là ý trời.
Mặt dù tên đó nói không có ai, nhưng chàng vẫn rất cẩn trọng để đề phòng có bẫy. Sau một hồi lâu quan sát chàng quyết định chậm rãi tiến đến gần.
Từng bước chân của chàng chất chứa đầy sự cẩn trọng, Trương Vệ duy trì điều đó cho đến khi chỉ còn cách tảng đá chừng ba bước. Thì một âm thanh nhẹ nhàng của tiếng kéo của cửa vang lên.
Cứ tưởng tảng đá sẽ rất nặng nề để dịch chuyển nhưng không, nó lại vô cùng thanh thoát lùi lại một khoảng để lộ ra một đường hầm với những bậc thang đi dần xuống bên dưới. Nhìn thấy điều mình cần đang ở ngay trước mắt, Trương Vệ không giấu được sự vui mừng.
Không chần chừ quá lâu chàng theo từng bậc thang đi xuống bên dưới. Kinh ngạc thay hai hành lang bên dưới là những kệ đá chất đầy vàng thỏi. Đồng thời góc trong cùng bên phải là những chiếc hòm lớn, rất có thể là chứa ngân lượng hoặc những thứ quý giá.
Bên dưới này ước chừng là cả một gia tài hay là một kho báu của nhân gian. Trương Vệ nhất thời đắm chìm trong màu sắc của kim ngân châu báu. Nhưng cũng rất nhanh chàng đã lấy lại được sự bình tĩnh, trước giờ mặt dù sống trong Trương Gia Bảo nhưng chưa bao giờ chàng được chứng kiến một thứ tương tự như thế trước đây.
Với số kim ngân này, nếu nó xảy ra bất kỳ chuyện gì thì đừng nói là Từ Gia mà đến cả Trương gia hay Lý Gia đây là một số tiền lớn.
Số này là những ngân lượng được Từ Gia đổi thành ngân phiếu của những người ký gửi lại cho phường thị.
Có thể nói nó là sinh mệnh huyết mạch của gia tộc họ Từ. Nhưng với số lượng lớn đến nhường này, Trương Vệ muốn can thiệp xem ra cũng rất khó khăn. Nạp giới có thể thâu được nhưng số lượng rất hạn chế, chàng không phải kẻ ngốc mà không biết điều đó. Nên trong lòng chàng sớm cũng đã chuẩn bị bước tiếp theo trong kế hoạch của mình rồi.
Trương Vệ chậm rãi tiến đến, cầm một thỏi vàng khối lên. Ánh sáng từ những ngọn nến xung quanh phản chiếu ánh sáng của nó lên gương mặt thanh tú của chàng đi kèm với nụ cười có phần ma mảnh.
Đồng thời điểm ấy, tên thủ vệ kia đã tỉnh lại. Theo phản xạ của cơ thể hắn đưa tay hữu lên mà đỡ lấy phần đầu đang đau nhức của mình. Sợi dây câu được Trương Vệ chuẩn bị từ trước ngay lập tức phát huy cái bẫy, hỏa dược được kẹp giữa những quyển sách ngay lập tức rơi xuống mặt sàn đã được chàng rãi một chút dầu hỏa.
Chỉ trong một cái chớp mắt, ngọn lửa bùng lên và không thể kiểm soát được.
Trong đêm tối, gian phòng đó đã được thắp lên một màu đỏ rực. Những thủ vệ trong phạm vi được điều đến một cách nhanh chóng. Tên Từ Hiền kia đứng bên ngoài chỉ đạo dập cháy.
Điều này khiến lão có mấy phần thấy có gì đó không đúng, gian phòng này không bao giờ để những vật liệu dễ bắt cháy như vậy. Khiến một lão già có phần trãi đời bắt đầu cảm giác có kẻ đột nhập.
Lão liền cho người đi gọi những thủ vệ canh phòng ở đây đặng tra khảo.