Oành... Bang... Bang... Bang.
Hai tuyệt kỹ thượng thừa không phân định được thắng bại, chạm vào nhau và sinh ra một vụ nổ cực đại.
Đồng thời tạo ra một cơn sóng xung kích mạnh mẽ, cuốn phăng tất cả những thứ ở bên dưới cánh rừng.
Kèo dài ra hơn chục dặm vẫn chưa dừng lại.
Nơi va vào nhau ấy, đã để lại một hố sâu hun hút không nhìn thấy được đáy, cùng một lớp mảng khí bụi khổng lồ. Đến cả hai võ hồn kỹ đều đã đồng loạt biến mất, đồng thời ấn ký khai thiên cũng đã chìm vào dòng xoáy của cuộc chiến mà biến tan vào hư vô.
Bầu trời đen khi nãy cũng đã bị chia cắt làm hai nửa, màu tối nay đã biến đổi thành một sắc đỏ rực như máu.
Về phần Kinh Như Tuyết, hắn chẳng may khi mà lớp bụi khí lại đang quấn lấy hắn, đồng thời che mất đi tầm nhìn.
Nếu chỉ là một tấm bụi khí bình thường, thì chỉ cần một lần vung tay. Ắt hẳn thứ này sẽ không thể làm khó được hắn.
Tuy nhiên, với kinh nghiệm chiến đấu dài dẵn, hắn đã ngay lập tức nhận ra có điều gì đó bất thường.
Từ những đám bụi, bỗng chốc lại cuồn cuộn lên giống mây, lẫn trong đó là những tia chớp xanh trắng. Điều này khiến Kinh Như Tuyết đưa ra nhận định, Bạch Hổ đang giở trò. Bèn nhếch một bên mép, Kinh Như Tuyết lạnh giọng nói:
"Mây tích điện, con hổ nhà ngươi thật là lắm trò hay."
Thực tế, Bạch Hổ cũng đã dự tính được việc này. Nên mới gọi ra những quần thể mây đen trữ lôi kình trên bầu trời, với mật độ dày đặc đến mức che được cả thái dương.
Nhân lúc cả hai tuyệt kỹ triệt tiêu lẫn nhau, Bạch Hổ đã nhanh chóng chuẩn bị phương án tấn công khác.
Dùng đám bụi vừa được sinh ra đó, mà dẫn thêm lôi điện từ những đám mây hòa trộn vào trong môi trường hỗn tạp này.
Thoáng cái đã tạo nên một trận đồ làm từ Lôi năng. Nhìn có vẻ không được hoa mỹ, nhưng sức mạnh không thể coi thường.
Một phần cũng là do may mắn, hướng gió đã đẩy khối bụi khổng lồ này, bao trùm lấy đối thủ tạo ra cơ hội cho Bạch Hổ triển khai thế trận như ý muốn.
Trận đấu này của cả hai cường giả đỉnh cao, là lần đầu tiên họ tung hết sức giao đấu. Nên tuyệt nhiên có nhiều võ kỹ cùng chiêu thức của nhau mà cả hai không hề nắm rõ.
Điều đó khiến Kinh Như Tuyết cũng có phần dè dặt trước đối thủ của mình.
Nên khi nhận ra đây là trận pháp, Kinh Như Tuyết đã tự thân tạo ra một kết giới hình tròn để tự bảo vệ chính mình, trước khi nghĩ đến chuyện đáp trả.
Vừa đúng lúc kết giới được hoàn thiện, thì một bóng đen xẹt qua như thiểm điện. Trực tiếp chạm chi thể lên kết giới mà phát ra những tia quang năng mạnh mẽ như điện.
Nhưng dù là thế, thứ lưu lại chỉ là nỗi thất vọng vì không hề gây ra một chút tổn hại nào đáng để Kinh Như Tuyết phải căng thẳng.
Chỉ cần một lần chạm, bóng đen lại nhanh chóng lẫn vào những đám bụi nay đã được tích điện biến thành không khác gì mây.
Cách tấn công này, không khác gì lối đánh theo kiểu du kích, ru ngủ đối phương. Sự thông minh và biến ảo khôn lường trong cách chiến đấu hôm nay của Bạch Hổ, khiến sự tự tin của Kinh Như Tuyết có phần lung lay.
Hắn nằm mơ cũng không thể ngờ được lại có diễn biến thế này, nên tạm thời chưa muốn động thủ ngay vì muốn xem cho thật rõ, cái đầu đầy bã đậu mà hắn luôn gắn cho Bạch Hổ thật ra đang muốn làm gì.
Lần này qua lần khác, Bạch Hổ vẫn duy trì việc tấn công vào kết giới và tụ lực vào song thủ, khiến nó sinh ra một lôi kình lên kết giới mỗi khi chạm vào.
Lúc đầu mọi chuyện cứ như thể Bạch Hổ đang làm trò hề, nhưng đến lần chạm thứ 100 trở lên, thì một loại âm thanh được sinh ra ở tần số cực thấp.
Với mức độ như vậy thì không phải ai cũng nghe được, nhưng đối với độ nhạy của thính giác của mình, Kinh Như Tuyết lại nghe không sót một miếng nào.
Tiếng.
E...e...e.
Gây cho hắn không ít sự phiền toái và vô cùng khó chịu. Ban đầu còn cố chịu đựng, nhưng khi thanh ấm đó liên tục vang vọng khiến sự bức bối dâng lên đến tận não.
Đó là điều mà Bạch Hổ muốn nhìn thấy nhất, và Kinh Như Tuyết đã đi đúng hướng mà hắn cần.
Không dễ để biết con người này đang toan tính điều gì, nhưng trước mắt hắn cứ duy trì việc tấn công theo kiểu này liên tục. Khiến đối thủ tức đến phát điên.
"Khốn kiếp thật ! Ngươi có thôi giở trò được không ?"
Kinh Như Tuyết lại thấy Bạch Hổ lần vào, đám mây sau khi tấn công thì bực bội quát tháo. Trong đầu hắn đã định sẵn lần tấn công tiếp theo, sẽ bắt Bạch Hổ phải trả giá.
Một lác sau, hắn đã cảm nhận được một cổ năng lượng đang đến gần, thì ngay lập tức vận lên chiêu thức, tẩm vào hữu chưởng một đạo chân khí tử sắc.
Bỗng nhiên hắn trợn mắt đầy kinh ngạc.
Một âm thanh vang đến màng nhĩ.
"Thiên Thủ Quan m Ấn: Tịch Diệt."
Một bàn tay mang theo song chưởng, phát ra vàng kim chánh khí.
Chưởng ấn chạm thẳng đến kết giới, hiện ra chữ "Vạn" của Phật gia. Trực tiếp phá nát kết giới, ra làm vạn mảnh kèm theo âm thanh.
Xoảng.
Lớp màn phòng thủ đầu tiên, phía sau lưng Kinh Như Tuyết bị phá một cách cực nhanh. Chưởng ẩn kia không dừng lại, mà tiếp tục chạm đến phần lưng của hắn.
Chưởng lực của Phật Gia có chánh khí, không cẩn thận thì chắc chắn cả hộ thân chân khí cũng không thể bảo toàn được tính mạng.
Và đó là điều mà Kinh Như Tuyết không ngờ đến lúc này, nên chân khí hộ thể đã ngay lập tức bị phá, khiến hắn thổ ra một ngụm máu tươi.
Đồng thời một cổ năng lượng thông qua đó, mà tiến vào bên trong cơ thể để chiếm ngự.
Và đẩy hắn bay xa theo lực của chưởng kình.
Ba... Ba...Ba.
Như diều đứt dây, Kinh Như Tuyết không thể khống chế được thân thể mà bay xuyên qua mảng bụi khí, chạm vào hơn chục ngọn núi vẫn không thể ngừng lại.
Cho đến khi lực tác động của chưởng lực vơi bớt, thì hắn cũng đã bị ghim hằn vào một sườn núi và bị đất đá vùi lấp không còn nhìn thấy nhận dạng.
Bên này, mảng bụi khí bị nhiễm điện từ cũng đã được Bạch Hổ mạnh mẽ thâu lại.
Và kẻ ra tay với Kinh Như Tuyết cũng dần lộ ra.
Người này nhìn tổng thể là một nam nhân, điểm nhấn duy nhất có lẽ là ánh mắt vô cùng gian tà, cùng một ấn ký như ba lá trúc xếp thành hình giống bụi cỏ, ngay giữa hai lông mày.
Với tên gọi, Địa Tạng Vương Bồ Tát: Lưu Nghị Thành, đến từ m Giới.
Hắn lạnh lùng từ gương mặt cho đến khí phách, khi nhìn thấy Kinh Như Tuyết đã bị chưởng của mình đánh bại, hắn hừ lạnh rồi dùng ngữ khí âm lãnh nói:
"Hừ! Kinh Như Tuyết ngươi lại quá coi thường kẻ khác rồi đấy. Và đây là kết cục của một kẻ như ngươi."
Chiến thắng có vẻ đã nằm gọn trong lòng bàn tay, khiếm Bạch Hổ không giấu được cảm xúc mà chống nạnh ngửa mặt lên trời mà cười lớn.
m thanh của sự chiến thắng vang xa cả chục dặm.
Nhìn mà xem, khung cảnh lúc này chẳng khác gì một cuộc thanh trừng đẫm máu. Gần nơi giao chiến đến một cành cây, ngọn cỏ cũng không hề đọng lại. Mà chỉ còn là màu đen của lửa bén, cùng những gò đất và những hố sâu lỏm chởm khắp nơi.
Họa chăng xa hơn ngoài mười dặm, thì sự tác động mới ít đi và còn có một chút sự sống. Nhưng ở đâu đó, vẫn có những sinh vật có tri giác đã không may mắn bỏ xác lại nơi này.