Giữa đêm.
Trong Trương gia, khu vực sinh sống của Nhị phòng.
Xoảng.
"Đúng là tức chết, tức chết." Trương Trung đập nát ly trà nóng, bàn chân không ngừng đạp xuống mảnh gốm vỡ. Dùng sức ở các đầu ngón chân mà ngấu nghiến mảnh vỡ trong tức giận.
Trương Triết Hạn cùng Trương Khả Nhi đang đứng bên trong phòng cũng không dám lên tiếng vì cơn thịnh nộ của lão đã trở nên cuồng dại.
"Công sức đào tạo ngươi suốt bao năm. Nay lại như muối bỏ bể. Thật là phí công." Lão vừa nói vừa chỉ ngón trỏ về phía Trương Triết Hạn mà đay nghiến.
Về phía Triết Hạn hắn nào có phục Trương Vệ, trong lòng cũng mang theo một bụng tức mà trở về đó chứ, nhưng hắn vẫn nhẫn nhịn mà thưa lại:
"Hài nhi cũng không thể ngờ, hắn lại là đệ tử của Đông Phương Nghi. Hài nhi cũng đã cố hết sức rồi."
"Ngươi..." Trương Trung tức đến không nói nên lời. "Ta nói ngươi đó, thành thì không có, thất bại thì có thừa. Ngươi lén lút dùng dược để kích phát nội công, gian lận để chiến thắng ta đã không nói rồi. Đừng tưởng lũ già kia không biết, chẳng qua chúng chỉ nhắm mắt bỏ qua cho ngươi mà thôi. Nếu chúng khui ngươi ra, thì giờ ngươi còn mặt mũi đứng đây mà giải trình không." Sau đó lão chỉ qua phía Trương Khả Nhi tức giận mà nói tiếp."Cả ngươi nữa. Gì mà Trương Vệ không thể đạt được công pháp cao hả? Cái gì mà tùy ngươi xử trí hả? Giờ thì hay rồi. Một năm bổng lộc vì ngươi mà đã không cánh mà bay. Ngươi nói cho ta nghe, trong năm tiếp theo chúng ta sống bằng gì. Hít không khí để sống à. HẢ?"
Hai huynh muội Trương Triết Hạn bị chửi đến không ngất đầu lên nổi. Sau chuyện này bọn họ lại càng hận Trương Vệ hơn. Đang trong cơn nóng giận thì quản gia Nhị phòng từ bên ngoài tiến vào nói nhỏ bên tai của Trương Trung, khiến lão thay đổi sắc mặt. Liền phẩy tay hướng về phía hai người:
"Lũ phế vật các ngươi lui về phòng đi, ta còn có việc."
Hai huynh muội họ bước ra cửa. Trương Khả Nhi hậm hựt nói:
"Tên Trương Vệ khốn kiếp, vì hắn mà giờ muội không còn mặt mũi mà bước ra ngoài. Món nợ này muội nhất định sẽ trả."
"Giờ sau lưng hắn là Đông Phương Nghi cùng Trương Ngọc, xem ra muốn ám hại hắn thì phải có kế hoạch thật chi tiết." Nói đoạn Trương Triết Hạn khoát tay áo lặng lẽ về phòng. Khả Nhi thấy vậy cũng lê bước về khuê phòng.
Bên ngoài sân Nhị phòng trở nên vắng vẻ. Trương Trung cùng quản gia đứng lên chờ đợi. Bọn họ đang chuẩn bị tiếp đón ai đó. Nhìn biểu cảm trên gương mặt của lão cũng đủ thấy lão đang rất căng thẳng.
Khi bên ngoài hai tiếng bước chân của huynh muội Nhị phòng dần đi xa, bầu không khí cũng trở nên yên lặng đến rợn người. Thì một nam nhân đeo mặt nạ quỷ màu trắng với hai chiếc sừng dê trên đầu từ bên hông cửa bước ra. Với đôi tay đang chắp sau lưng. Bên trong chiếc mặt nạ quỷ đó là đôi mắt đỏ rực như máu. Hắn vừa bước ra đã như một bóng ma lướt nhanh vào phòng và đóng chặt cửa lại.
"Trương Trung, ngươi làm ta quá là thất vọng đấy."
Trương Trung cười nhếch mép đáp lại:
"Nhờ phúc đức của ngươi cả đấy, chẳng phải ngươi đã nói với ta. Thứ mà ngươi bỏ vào người Trương Vệ sẽ khiến hắn chết trước năm mười tám hai sao?. Giờ nhìn xem, hắn không những mạnh lên mà đến giờ vẫn tràn trề sinh khí."
"Ta cũng vừa biết tin tức này. Liền đến tìm ngươi." Sau đó hắn đưa từ trong người ra một chiếc bình màu đỏ, chiếc bình đó phát ra những quang mang màu đỏ. Không những thế nó còn đập như một trái tim thật. "Từ chiếc bình này ta vẫn cảm thấy thứ đó vẫn còn ảnh hưởng đến Trương Vệ, thì điều ta lưu tâm ở đây là con ả Đông Phương Nghi. Có thể ả đã nhận ra được, và bằng cách nào đó đã khống chế nó lại bên trong cơ thể của Trương Vệ, khiến nó không thể nào phát huy công dụng."
"Ý của ngươi là... " Trương Trung liền dùng giọng nói thăm dò.
"Ta muốn nói là, vẫn có cách để thứ đó giết chết Trương Vệ. Hắn chỉ mới thoát được một kiếp là có thể đột phá công pháp mà thôi, nhưng trước mười tám tuổi ta muốn xem thử Đông Phương Nghi sẽ dùng cách gì để cứu hắn."
Nghe đến đây hai người Trương Trung mỉm cười tự đắt, xem như lão vẫn còn cơ hội. Nói xong kẻ thần bí kia thu chiếc bình vào người rồi nói tiếp:
"Như giao ước của chúng ta. Ta giúp ngươi lấy được thần khí của Trương gia. Ngươi giúp bọn ta làm chuyện đại sự. Hôm nay ngày đó đã đến. Lão già nhà ngươi phải thực hiện giao ước rồi."
"Được. Hãy nói cho ta biết, kế hoạch của các ngươi. Ta sẽ làm theo."
Kẻ thần bí ném một quyển trục trắng về phía Trương Trung và dặn dò:
"Ngươi hãy đọc và làm theo những điều bên trong đó. Ngươi nên nhớ đừng có giở trò, nếu không thì tất cả người trong Nhị phòng các ngươi đừng hòng sống yên."
Trương Trung sau khi nhận được quyển trục thì nhanh chóng mở ra đọc những từ được đọc trong đó, ngay lập tức sắc mặt hắn ngay lập tức đại biến:
"Chuyện này... chuyện này..."
Thấy biểu cảm như thoái thác của lão.
"Sau hả. Chẳng lẽ ngươi sợ chết?" Lời vừa dứt kẻ thần bí vung nhẹ bàn tay. Quản gia bên cạnh Trương Trung lập tức bị tan biến thành bọt biển. Trương Trung chứng kiến tất cả thì sắc mặt trắng bệch không còn lấy nổi một tý sinh khí. Thân thể liền ngã quỵ ra đất.
Kẻ thần bí kia liền nhanh như chớp xuất hiện trước mặt Trương Trung xòe bàn tay ra hướng về phía lão.
"Nếu ngươi đã sợ chết như thế. Thì để ta thành toàn giúp ngươi."
Cứ tưởng hắn sẽ ra tay với Trương Trung nhưng đột nhiên bàn tay hắn đột nhiên giơ sang phải, lòng bàn tay phát ra những xúc tu đen hướng về phía cửa sổ gần đó. Xúc tu xuyên qua phá hủy bức tường và trói lấy người đang nghe lén bên ngoài đưa vào trong.
Kẻ nghe lén ấy chính là Trương Triết Hạn, hắn đã không về phòng mà đã quay lại đặng nghe trộm cuộc trò chuyện này. Giờ hắn đang nằm trọn trong những xúc tu của kẻ thần bí kia. Kẻ thần bí liền mở lời với ngữ khí ác động nói:
"Tiểu tử, ngươi có biết cuộc đời ta ghét nhất là gì không. Đó chính là lén lút làm điều mờ ám sau lưng ta. Xem ra ngươi đã không còn thiết sống nữa nhỉ, để ta thành toàn cho ngươi."
Đang bị những xúc tu khủng khiếp quấn chặt lấy người kể cả miệng khiến Trương Triết Hạn không thể nào hét lên, hắn chỉ có thể dùng sức vùng vẫy, nhằm tìm lấy cơ hội sống cho bản thân. Nhưng tuyệt nhiên những cái xúc tu này, nó khiến hắn không thể nào vận lên công lực được. Cơ thể trở nên mềm nhũn. Hắn lúc này chả khác gì cá nằm trên thớt chờ đợi cái chết.
"Dừng lại, nếu ngươi muốn ta thực hiện giao ước. Thì giữ lại mạng cho nhi tử của ta." Trước giây phút sinh tử Trương Trung đương nhiên không thể đứng nhìn dù sao hắn cũng là một thân phụ của Trương Triết Hạn. Hổ dữ không ăn thịt con, huống chi Trương Triết Hạn được lão coi như bảo bối, tương lai của Nhị phòng.
Kẻ thần bí liền cười ha hả. Sau đó trừng mắt nhìn Trương Trung và nói:
"Được thôi, giữ lại mạng tiểu tử này cũng được. Tuy nhiên..." Nói đoạn một cái xúc tu trực tiếp ghim thẳng vào người Trương Triết Hạn xuyên qua lớp da trên ngực. Đến thẳng trái tim của hắn.
Chỉ thấy một thứ gì đó đã được hắn truyền trực tiếp vào người Trương Triết Hạn rồi vứt hắn ra một góc.
Khi vừa nhận được thứ kia Trương Triết Hạn ngay lập tức bất tỉnh nhân sự.
Trương Trung chỉ kịp hô lên:
"Đừng." trong tuyệt vọng nhưng đã quá muộn. Lão chỉ đanh bất lực mà đôi mắt đỏ ửng sắp khóc.
Sau đó kẻ thần bí kia quay lại nói với Trương Trung rằng:
"Thứ mà ta cho con của ngươi, có tác dụng mạnh hơn so với Trương Vệ. Nếu không có thuốc của ta nó sẽ không thể sống qua cung trăng này đâu. Nếu ngươi ngoan ngoãn làm theo thì ta sẽ cho ngươi thuốc giải. Cùng thứ mà ngươi muốn."
Trương Trung đành gật đầu trong bất lực. Kẻ thần bí kia cười nham hiểm rồi biến mất trong màn đêm.