Mục lục
Đại Lục Liên Hoa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tên thủ vệ khi nãy, rất may là y vẫn còn sống. Nhưng cơ thể vẫn chưa đủ hồi sức, nên cần hai ba người đỡ đặng đi đến trước mặt của Từ Hiền. Từ Hiền là người từng trải nhìn sơ là biết, chuyện này không đơn giản. Suy cho cùng các thủ vệ của Từ Gia Trang đều thực lực thấp nhất là 30 tầng công pháp. Võ nghệ không thể bị coi thường so với mặt bằng chung các thế lực hiện hữu ở đất Hoa Bắc này.

Nói cách khác tên này bị đánh gục đến nông nỗi này, mà kẻ đột nhập còn có thể vượt qua phòng tuyến phòng ngự bên ngoài. Thì theo lão suy luận kẻ này chắc hẳn là cao thủ.

Nhưng lão vẫn chưa có gì phải hoảng, gian phòng này chỉ là phòng sổ sách ghi chép. Cùng lắm là bị trách phạt mà đi thu nhập lại tư liệu mà thôi. Điều cấp bách là không được truyền tin này ra bên ngoài.

Lão dùng giọng đanh thép nói với các thuộc hạ.

"Truyền lệnh của ta xuống dưới, chuyện này không được để lọt ra ngoài. Nếu ta biết kẻ đó là ai, ta sẽ khiến hắn sống không bằng chết."

Từ Hiền sau khi ban lệnh, thì định trở về vui vẻ tiếp với các mỹ nhân. Bởi vì ngọn lửa cũng đã được tộc nhân khống chế. Tuy nhiên, tên thủ vệ kia đã mang đến cho hắn một thông tin không thể nào sốc hơn.

Khiến hắn ngay lập tức mà chết trân một lúc. Sau đó tức tốc cùng thuộc hạ chạy đến rừng trúc.

Vừa bước xuống dưới, thứ đập vào mắt hắn là một mật thất trống rỗng, đến một vật gì cũng không còn. Điều đó đã khiến hắn hoang mang, chân tay bủn rủn.

Theo phản xạ của cơn tức giận, lão trực tiếp nắm lấy cổ áo của tên thủ vệ kia. Dùng lực xiết lấy thật mạnh. Hằng học nói:

"Ta cho ngươi cơ hội cuối để giải thích, trước khi ta cho ngươi về chầu ông bà."

Tên thủ vệ xanh hết cả mặt, lúc này làm gì có ai ngăn được cơn phẫn nộ này cơ chứ. Hắn như cá nằm trên thớt. Miệng không ngừng run rẩy đến nổi không thốt ra được lời nào.

"Từ Trưởng Lão, người xem."

Một tên thủ hạ khác, sau khi xem xét mọi thứ còn ở lại đã cầm lên một cái lông vũ màu trắng. Nhìn thứ này, Từ Hiền liền nghĩ đến ắt hẳn kẻ trộm đã làm rơi nó ở đây. Thứ này khiến lão có chút ấn tượng.

Ngay lập tức lão liền đi tìm Từ Gia Chủ mà tạm tha cho tên thủ vệ đáng thương kia. Nhưng trước khi đi lão, liền đưa ánh mắt quét qua một cơ quan được ẩn bên trong nơi này.

Cơ quan đó khi có cảm ứng trọng lượng sẽ ngay lập tức triển khai, nhưng nay nó không hoạt động. Ngay đến lão lúc đi vào cũng rất ngạc nhiên mà phải tắt cơ quan đó bằng cách xoay núm đá hình hoa dán trên tường mới có thể đi vào được.

Điều này khiến lão không thể nào hiểu nổi, trong lòng lão thầm nổi cơn ớn lạnh không biết kẻ đến là ai mà lại lợi hại đến nhường ấy. Không những vượt qua từ trở ngại này đến trở ngại khác mà còn đem đi hết toàn bộ nơi này theo.

Điều đó thật khó tin, khiến lão chưa một bụng mâu thuẫn.

Tức giận lưu lại một câu.

"Khốn kiếp!."

Khi lão đi rồi, thì tên thủ vệ kia liênd bị khống chế trói lại đem vào ngục Từ Gia mà nhốt. Điểm nhận diện của người này là có một vết thẹo giống như ngôi sao bên má trái gần sát cằm.

Lúc này ngọn lửa ở gian phòng sổ sách cũng đã vơi đi, dù nó không lớn lắm nhưng cũng đủ khiến những tộc nhân của Từ Gia một phen vất vả. Có điều lúc này đương là giữa đêm, mà lại còn ở rất sâu trong lòng của Từ Gia Trang cho nên dường như không ai biết được đến điều này đã diễn ra.

...

Cũng ngay thời gian này tại Vấn Lạc Nhai.

Kinh Như Tuyết đương ngồi bắt chéo chân trong bộ đồ trắng. Phía sau lưng hắn là một màu vàng kim óng ánh của kim ngân. Bàn tay phải nhàn nhạ cầm ly trà lên ánh mắt khẽ nhìn Trương Vệ đang đứng đối diện với vẻ mặt ngây thơ vô tội của mình mà tiếu ý nói:

"Ta nói đệ đấy, lấy hết hiện kim của Từ gia về để làm cái gì chứ hả."

"Hì, đệ hết cách mới nhờ đến tỷ. Dù gì cũng là lấy lại công đạo cho kẻ yếu mà."

"Hừm."

Nói đoạn, Kinh Như Tuyết đứng lên đứa ánh nhìn về phía kim ngân của Từ Gia rồi đưa ra nhận định.

"Những thỏi vàng này đều đã có niêm yết bằng ấn phù của Từ Gia Trang, trong thời gian ngắn rất khó để đệ có thể dùng đến nó..."

Nghe thấy vậy, Trương Vệ gật đầu. Chàng cũng đã nhận ra điều đó từ lúc cầm nó lên rồi. Mặc sau của những thỏi vàng đều được khắc ấn của Từ Gia Trang. Đem ra dùng ở Hoa Bắc thì chắc chắn là không được nếu như chuyện mất này truyền ra ngoài. Còn nếu không thứ này sẽ là một cái gia tài không thể nào nhỏ hơn nữa dành cho chàng.

Với một chuyện lớn như vậy chàng không dám tự quyết định nên đã xoa xoa đầu ngại ngùng nói:

"Như Tuyết tỷ, vậy tỷ nói đi đệ nên làm thế nào mới phải. Lần này đệ muốn rửa một chút hận với Từ Gia nên mới liều lĩnh như thế. Mong tỷ chỉ cho một con đường sáng."

Kinh Như Tuyết, nhìn chúng một hồi lâu rồi xoay lại đáp:

"Hừm! ta có mối quan hệ khá lớn ở các khu vực khác, có thể ta sẽ giúp được đệ một chút. Ngoài ra còn một cách nữa là nung chảy chúng ra mà dùng, nhưng như thế thì không phải là cách hay..." Nói đoạn Kinh Như Tuyết ngồi lại xuống ghế, bàn tay thư thả đưa đến ly trà mà chuẩn bị cầm lên mà nói tiếp:"Đây là chuyện cá nhân của đệ, ta chỉ có thể góp ý mà thôi. Quyết định đều nằm hết ở trong tay đệ."

Kinh Như Tuyết nhìn Trương Vệ mỉm cười thật đậm.

"Đệ đã lớn, mà con người khi đã trưởng thành phải tự đi bằng đôi chân của mình. Hãy tự tin mà quyết định đi nào."

Trương Vệ thấy cũng có lý, dù gì thì chàng cũng là người đã bày ra trò này. Nên suy cho cùng chàng phải đưa ra quyết định. Chàng bình tĩnh ngồi xuống ghế, đưa tầm nhìn về những vật dụng trên bàn trầm ngâm một lúc. Sau một hồi suy xét thiệt hơn, Trương Vệ đã chọn là giao hết cho Kinh Như Tuyết để hắn đem đi đến nơi khác bán rồi thu về ngân phiếu. Dù gì chàng cũng cần hiện vật hơn, nếu nung chảy vàng khối ra mà đúc thành vật gì khác, suy cho cùng cũng chỉ để ngắm nhìn mà thôi. Mà cho là bán được đi thì ắt hẳn cũng phải sẽ rất lâu nữa mới có được thứ chàng cần.

Sau khi quyết định xong chuyện mà chàng nhờ đến. Thì chàng mới bắt đầu vào vấn đề chính của mình.

Lần này quay lại không có mục đích gì ngoài việc tìm kiếm thân mẫu cho Vy Hỷ Tước. Trương Vệ bằng hết khả năng của mình, đã kể lại đầu đuôi sự tình mong rằng Kinh Như Tuyết sẽ thuận ý mà giúp cho chàng.

Về phần Kinh Như Tuyết nhìn thấy vẻ khẩn khoản từ trong lời nói và thái độ có phần tha thiết của chàng thì phần nào cũng mủi lòng. Hắn mặc dù nói không bao giờ giúp người ngoài, nhưng vì Trương Vệ đã làm đến mức độ này hắn cũng không muốn miễn cưỡng. Nên gật đầu đồng ý ngay.

Tuy nhiên để xem về bất kỳ vấn đề gì liên quan đến người đó thì cần đến những vật dụng hay những thứ liên quan đến người cần được nói đến. Thấy vậy, Trương Vệ còn cái túi thơm cũng mang ra để trên bàn luôn.

Vừa nhìn thấy cái túi thơm ấy, gương mặt của Kinh Như Tuyết có phần khó chịu. Nhưng hắn vẫn cố nặn ra một nụ cười bình tĩnh. SAu đó cầm lên mà quan sát một lác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK