Mục lục
Đại Lục Liên Hoa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Trương Vệ rời đi chưa được bao lâu.

Thì trong khoảng không gian tưởng chừng như bình thường nơi mái hiên, lại xuất hiện một đạo nhân ảnh. Người này mang theo một chiếc mặt nạ thỏ trắng và là một nam nhân. Vị nam nhân đó quả thật bí ẩn vô cùng vì hắn dường như đã ở tại chỗ đó từ rất lâu mà Trương Vệ không hề nhận ra được sự hiện diện của y.

Thêm cái dáng vẻ thần thần bí bí, thì quả thật tên này nhìn một cách khác quan thì khá là nguy hiểm. Tuy nhiên khi vừa xuất hiện hắn đã hướng về phía Kinh Như Tuyết đang ngồi bắt chéo chân thưởng trà mà chắp tay cung kính dạ thưa:

"Khởi bẩm chúa công, thần đã trở về từ Trung Châu. Thứ đó đã được thần mang về như lời của người."

Nói đoạn nam nhân xòe lòng bàn tay ra, biến từ trong nạp giới ra một chiếc bình nhỏ chừng 4 phân màu đỏ. Sau đó di chuyển chầm chậm lại một cách tôn kính, nâng niu vật đó như của quý. Đặt nhẹ nhàng lên chiếc bàn tròn cạnh bộ ấm trà.

Như Tuyết theo lời nói mà đưa ánh nhìn về phía chiếc bình, bàn tay chậm rãi mở nắp và đưa nó đến gần mũi để ngửi thử mùi hương từ bên trong. Chỉ cần hít nhẹ một hơi Như Tuyết đã nhận ra thứ bên trong là Nguyệt Ngưng Tuyết Liên. Liền nở nụ cười nửa miệng sau đó nhàn nhạ nói:

"Làm tốt lắm!"

Thời gian bất chợt tĩnh lặng thêm chừng một tuần trà. Kinh Như Tuyết mới đưa ánh nhìn đậm chất nữ nhi yếu mềm diễm lệ về phía bàn đá. Chỉ thấy hắn hớp nhẹ một ngụm trà thì một đường kẻ trắng xuất hiện từ hư vô quét ngang nơi đấy. Ngay lập tức những thứ trên bàn cụ thể là những ngọc châu đã biến mất chỉ còn những thứ nên ở lại mà thôi.

Nam nhân kia nhìn thấy điều đó thì cúi nhẹ đầu xuống, như thể hắn biết chủ nhân của mình sắp làm ban phó nhiệm vụ xuống. Quả thật, tiếp theo khi bàn tay hữu của Kinh Như Tuyết hạ ly trà xuống bàn thì một ánh sáng vàng chớp lên một lần. Theo sau nó là viên ngọc châu màu vàng hiện hữu ngay bên cạnh chiếc bình.

Sau hàng loạt những hành động đó, Kinh Như Tuyết thở nhẹ một hơi, rồi nhàn nhạ giao phó:

"Ngươi hãy cầm lấy hai thứ này, trở về Linh Lăng một chuyến. Đồng thời lấy Ngự Phong Thần Thủy về đây cho ta, trong ngày hôm nay."

"Thuộc hạ tuân lệnh, tuy nhiên... có điều..."

Nam nhân đó thuận lệnh chắp tay, ấp úng mở lời. Vì còn điều gì khác vẫn chưa nói ra. Như Tuyết thấy thái độ đó của y thì liền nhận ra ngay mà ngắt lời.

"Có điều gì thì ngươi cứ nói thẳng, không cần phải e sợ."

Được sự cho phép đến từ Kinh Như Tuyết, nam nhân nhẹ nhàng buông bỏ đi sự e dè. Mà một mạch nói ra hết những gì muốn nói:

"Thứ lỗi cho thuộc hạ lắm lời, chẳng qua thuộc hạ thấy chàng thiếu niên Trương Vệ này không có gì quá là nổi trội. Ở bên ngoài kia có biết bao là nhân tài kiệt xuất. Người chỉ cần nhắm mắt chọn đại cũng sẽ thu được một kế tự ưng ý.

Hà cớ gì người lại nhọc lòng vì một phàm nhân tầm thường."

Lời nói của nam nhân, cương trực thẳng thắn. Nói rõ ràng quan điểm của bản thân. Khiến Kinh Như Tuyết cũng khá ngạc nhiên, tuy nhiên điều này cũng là điều dễ hiểu mà thôi.

Vì những gì Như Tuyết đương làm cho Trương Vệ, trong lịch sử chưa từng có tiền lệ.

Nên cũng sẽ khiến không ít người cảm thấy ngờ vực với lựa chọn này.

Nói qua một chút về Nguyệt Ngưng Tuyết Liên cùng công dụng của nó để biết những gì chuẩn bị cho Trương Vệ là vượt xa khỏi sự tưởng tượng là như thế nào.

Nghe tên thì nghĩ nó là một loài hoa, tuy nhiên thực tế nó chỉ là nước thánh lấy từ giếng trời. Có công dụng vô cùng tốt cho quá trình nội tu công pháp.

Tuy nhiên một khi đã gắn cái danh thánh thì không phải ai cũng có thể chạm đến được nó. Phải rất hao tâm tốn sức hơn hai tuần mới có thể mang ra được một chiếc bình nhỏ như vậy mà thôi.

Hơn thế nữa là tu vi đan, nói thì đơn giản nhưng làm mới khó. Việc tách ra khỏi chủ thể để nội tu đòi hỏi một quá trình dung luyện ngày đêm trong một hồ nước được chứa đầy ắp các thảo dược và luôn giữ nó ở một nhiệt độ nhất định.

Trải qua bảy bảy bốn mươi chín ngày mới thành công thăng bậc. Nếu quá trình suôn sẻ thì 20-30 tầng công pháp chỉ là chuyện nhỏ thậm chí một bước lên làm một tu hành giả có thực lực ở đại lục này cũng là điều nằm trong tầm tay.

Chính vì thế đòi hỏi sự tỉ mỉ, chăm chút và chịu khó của những dược sư sẽ làm nhiệm vụ này.

Mà tất cả những điều họ làm đều dành cho một thiếu niên không có tố chất thì chả trách cũng sinh ra một chút bất mãn.

Kinh Như Tuyết biết rõ điều này, nên trong lòng cũng đã sớm có sự chuẩn bị. Bàn tay của hắn đang để trên mặt của ly trà, tiếp đến chạm nhẹ ngón giữa xuống phần nước bên trong.

Cuối cùng thì lấy ra một giọt tinh thể nước. Rồi nhìn nam nhân mà nói rằng:

"Ta lấy một ví dụ cho ngươi dễ hình dung. Người mà ta chọn giống như giọt tinh thể này. Nếu ngươi nhìn từ ngoài vào thì nó không có bất cứ điều gì là khác lạ.

Và lẽ đương nhiên chỉ cần ta để nó lại vị trí cũ. Thì nó sẽ hòa mình vào đám đông và sẽ không thể nào tìm thấy được nó thêm một lần nào nữa.

Vì nó đồng dạng với những tinh thể khác kia mà. Tuy nhiên bây giờ đây ta đã hoàn toàn tách nó ra khỏi nơi mà nó thuộc về.

Sau đó thêm một chút tác động đến nó." Nói đoạn hắn truyền vào giọt nước một chút sức mạnh. Nơi đó liền sản sinh ra một cổ năng lượng vừa phải mà nói tiếp,:

"Bây giờ thì nó đã được ta tác động đến rồi, vậy giờ hãy cùng chờ xem, chuyện gì sẽ xảy ra đây."

Lời nói vừa dứt tất cả những sự chú ý đều đồng loạt đổ dồn về nơi đó.

Giọt tinh thể được Kinh Như Tuyết lưu lại nên đầu ngón tay giữa. Lúc đầu tiên nó chỉ là một giọt nước trà không hơn không kém, nhưng khi được tác động bất chợt.

Nó đã bắt đầu có những sự chuyển dịch đầu tiên bên trong tinh thể đó. Lâu dần chúng kết tụ lại với nhau tạo ra thêm một lớp màn bao bọc khác bên trong.

Bẵng đi thêm một chút lại có sự biến chuyển lớn đến mức tinh thể bắt đầu lắc lư dữ dội, như một thứ gì đó đang cố vùng vẫy nhằm thoát ra ngoài.

Và rồi những đường nứt kẽ đầu tiên xuất hiện, viên tinh thể đó đã không thể giữ được thứ bên trong. Nó phá kén bay ra ngoài và phát ra một nguồn sáng vàng kim óng ánh tựa mặt trời.

Tiếng kêu cùng tiếng gió vang vọng đi kèm, thứ xuất hiện là một chú rồng vàng nhỏ. Nó uốn lượn vài vòng trên không rồi biến mất.

Nam nhân chứng kiến toàn bộ mọi chuyện thì ánh mắt ẩn sau chiếc mặt nạ đó chứa đầy sự kinh ngạc. Thông điệp tiềm ẩn từ đó, đã được nam nhân này tiếp thu.

Sau một vài phút suy xét, nam nhân cúi nhẹ đầu và nói:

"Thần đã hiểu, thần sẽ dốc hết sức mà làm." Nam nhân định tiến đến cầm lấy đồ vật trên bàn mà rời đi thì chợt nhớ ra điều gì đó, lại chắp tay cung kính mà thưa:

"Bẩm chúa công vẫn còn một chuyện nữa."

"Cứ nói."

Kinh Như Tuyết, sau khi giải thích cho sự lựa chọn của mình thì có phần thư thả hơn. Tiện tay cầm tách trà lên, mà chuẩn bị hớp lấy một ngụm nóng hổi.

"Đó là chuyện liên quan đến Tiên giới."

Chữ Tiên giới đã khiến hành động của, Như Tuyết khựng lại một chút. Ánh mắt nhường như có một chút dao động nhỏ, nhưng cuối cùng hắn vẫn cố hớp cho xong. Rồi chậm rãi để tách trà xuống bàn gỗ, trong lòng dường như hơi đắn đo một chút, sau đó phẫy bàn tay hữu ra dấu cho nam nhân tiếp tục nói.

Nam nhân tuy không hề ngẩng đầu lên, những vẫn cảm nhận được mệnh lệnh kia, liền nói ra hết thảy những gì mà bản thân đã được biết.

Sau khi nghe rõ tường tận mọi chuyện, Như Tuyết đã không thể nhịn được mà đứng lên, phóng tầm nhìn về nơi xa.

Khi này nhường dư là nữ tính trỗi dậy trong thân xác nam nhi, khiến Kinh Như Tuyết có một loạt hành động không giống bình thường.

Bàn tay hữu đang thư thả để ra sau lưng, sau đó thuận thế đưa mu bàn tay lên vuốt cằm, rồi mân mê theo từng đường nét trên gương mặt lên đến má phải rồi mới thu tay về lại chỗ cũ.

Hành động đó lặp đi lặp lại, nhường như là liên tục từ tay thuận đến tay nghịch.

Hành động vô thức mất kiểm soát như vậy một phần là do Như Tuyết đương bận suy nghĩ tính toán.

Thời gian trôi qua được một lác, Như Tuyết liền đưa bàn tay thuận lên dùng ngón cái bấm vào các đầu ngón tay liên tục nhằm bói ra thiên ý.

Sau đó mỉm cười rồi nói:

"Xem ra chuyện này không cần chúng ta phải bận tâm. Ngươi cứ trở về Linh Lăng, còn việc khác không cần phải cân nhắc."

Nam nhân đứng chờ đợi một lác, khi thấy Như Tuyết mở lời thì lại cúi đầu thấp hơn một chút mà lĩnh mệnh.

Sau đó tiến dần đến chiếc bàn đặng lấy hai thứ kia đi. Thì đột nhiên Như Tuyết nhớ ra điều gì đó liền quay lại hỏi:

"Còn việc ngươi điều tra, Trương Gia Bảo, đã làm đến đâu rồi."

Nam nhân liền cung kính đáp:

"Thưa, manh mối nằm ở chỗ Nhị phòng. Nhất thời bọn họ án binh bất động nên vẫn chưa có thông tin gì thêm. Khi có chuyển biến thần nhất định báo cáo."

"Tốt ! Ngươi lui đi."

Lời nói vừa dứt, nam nhân nhanh chóng cầm chiếc bình cùng ngọc châu thu chúng vào trong nạp giới. Rồi liền biến mất trong không khí.

Lúc này, bên ngoài trời cũng đã không còn sớm nữa. Một màu đỏ cam đã phủ lên tấm màn xanh, báo hiệu trời đã xế chiều.

Cảnh đẹp là do mắt người, Như Tuyết bắt gặp màu sắc đó thì trong lòng chứa đầy tâm trạng. Không gian xung quanh tĩnh lặng đến không ngờ. Họa chăng chỉ có thể nghe thấy tiếng cọt kẹt của những cơn gió nhẹ luồn qua những thanh gỗ.

Sự cô đơn, trống trãi không phải ai cũng có thể mà làm quen được.

Kinh Như Tuyết cũng như vậy, hắn thậm chí còn cảm thấy mọi chuyện lại tệ hơn những gì hắn đã nghĩ về nó. Khi mà mọi thứ đang chìm dần vào dòng xoáy của cảm xúc thì ngay lúc đó một vật màu hồng cánh sen từ đâu đó bay lại đậu trên lan can mái hiên.

Thứ đó đã gây sự chú ý của Như Tuyết, hắn nhìn về phía đó thì nhận ra kia là một con chim Hoàng Xào. Nó đến đây là để mang theo một thông tin từ Tiên giới.

Thông tin đó nhanh chóng truyền đến màng nhĩ của Như Tuyết khiến hắn bất giác nở một nụ cười. Nụ cười đó không hề thể hiện bất kỳ cảm xúc nào. Tuy nhiên đôi mắt ấy đã cho thấy điều ngược lại, nó có sự vui vẻ trong u buồn.

Thở nhẹ một hơi, Kinh Như Tuyết đi dọc theo hành lang bên phải mà rời khỏi nơi đó. Theo từng bước chân rời đi, thì bầu trời bên trên cũng dần ngả sang màu đen tối.

Kinh Như Tuyết đi mãi đi mãi thì đường cũng đã hết, và cuối con đường kia là một gian phòng giống như một căn nhà nhỏ. Phía trước nhà là một mái đình nho nhỏ có bộ bàn ghế đá tương tự như trước phòng của hắn.

Như Tuyết xoay bước chân bước vào bên trong mái đình mà ngồi xuống đó. Chậm rãi đưa mắt nhìn xung quanh đã bị bàn đêm nuốt chửng mà không lấy được một chút ánh đèn.

Đồng thời điểm đó, những nơi khác trong Vấn Lạc Nhai đã được thắp lên một chút ánh sáng, gia tăng cho nơi này thêm lên sinh khí xua đi cái sự u ám trống trãi. Ngoại trừ nơi này.

Cũng dễ hiểu thôi vì đây là nơi của Trương thiếu gia, từ khi chàng lui về phòng. Thì đã cắm đầu vào quyển trục vì muốn trong thời gian nhanh nhất luyện được tầng đầu tiên của công pháp.

Lúc chiều khi trời hãy còn sáng, chàng đã đóng cửa lại thật kín. Sau đó ngồi xếp bằng trên giường, chậm rãi mở quyển trục ra mà xem xét. Công pháp vừa được giở ra, một đạo tử bạch quang thi nhau phát sáng đến chói hết cả mắt. Khiến chàng buộc phải nhắm mắt lại một lúc lâu.

Đến khi không còn nhận ra được nguồn sáng dữ dội kia nữa, chàng mới mở mắt ra và nhìn. Thì một sự kỳ thú đã khiến chàng sửng sốt.

Bên trên quyển trục liên tục xuất hiện những hình nhân đồng loạt nhảy múa những thế tu luyện. Đi kèm với nó là những Hán tự ghi chú. Khiến chàng có thể dễ dàng nắm bắt và hình dung, không giống như nội công tâm pháp trước đây của Trương Gia Bảo nó chỉ là một quyển sách vô tri vô giác.

Những thứ đang hiện hữu trước mắt chàng đây vô cùng sống động và chân thực đến không ngờ, khiến chàng chú tâm vào nó đến nỗi quên bẵng đi thời gian.

Dù cho bên ngoài có tối đến cỡ nào, nhưng bên trong gian phòng vẫn sáng như ban ngày. Tất cả đều là do quyển trục mà nên, đó cũng là một phần khiến chàng cũng không mấy chú tâm đến việc thắp đèn như thường lệ nữa.

Quá trình luyện công pháp giai đoạn đầu cũng quan trọng chẳng kém, việc ghi nhớ khẩu quyết mà còn cách vận dụng nó ra sao. Tất cả đều phải ghi nhớ, sau này khi đã thuần thục thì những thứ này tuyệt nhiên không mấy quan trọng nữa. Trương Vê

đã có kinh nghiệm từ trước cho nên việc này không tốn quá nhiều thời gian.

Chàng nhanh chóng chuyển dịch từng ngón tay đến từng khoảng cách vai đến hơi thở theo như chỉ dẫn, cứ thế quá trình luyện tập của chàng kéo dài đến tận đêm khuya.

Cho đến khi, những mảnh sáng bạch lam từ từ hiện hữu xung quanh người chàng. Ban đầu chúng đứng yên, nhưng rồi chúng bắt đầu di chuyển vòng quanh nơi trái tim của chàng. Dần dần những mảng sáng bắt đầu lớn dần và chúng cuộn với nhau thành hình dáng tựa bát quái. Cuối cùng thì chúng du nhập vào người chàng và hoàn toàn biến mất.

Đến lúc đó, thì Trương Vệ mới thu tay lại. Mà chậm chậm mở mắt ra và nở nụ cười tươi như hoa. Thứ vừa rồi xuất hiện như đã minh chứng cho công pháp đã thành công luyện đến tầng một. Niềm vui chưa được bao lâu do quá mệt mỏi vì phải duy trì tụ khí trong suốt mấy giờ liền nên chàng đã nằm xuống giường dựa lưng một chút.

Do chàng vẫn chưa ăn tối, nên định bụng nghĩ một xíu thôi sẽ tìm Kinh Như Tuyết báo tin hỷ, đồng thời dùng buổi xế. Tuy nhiên, khi lưng vừa chạm đến giường, độ êm cùng ấm của nó đã khiến chàng chìm vào giấc ngủ khi nào không hề hay biết.

Quyển trục đương bày ra ở trước giường cũng theo đó mà cuộn lại, nhanh chóng lấy đi nguồn sáng hiếm hoi có trong gian phòng. Trả lại một bầu không khí tối đen.

Bên ngoài, Kinh Như Tuyết đã nhìn thấy tất cả những điều đó thì mỉm cười mãn nguyện. Khi đã không còn nguồn sáng nữa thì hắn cũng đã đứng lên mà rời đi. Nhưng trước khi rời đi hắn đã phẫy nhẹ bàn tay, khiến những đóa hoa quanh nhà nở rộ, ngào ngạt hương thơm.

Những đóa hoa này có hiệu quả khiến thần trí thư thả, Như Tuyết muốn Trương Vệ được hồi sức tốt nhất cho ngày mai nên mới an bài như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK