Năm Trương Vệ tuổi mười sáu quả thật, những gì mà chàng đạt được tóm gọn lại trong hai từ "Thất bại."
Ở cái độ tuổi đó chỉ ít một người tu hành cũng đã đạt đến cảnh giới "Kỳ".
Đó là đối với những kẻ tầm thường không có địa vị, hay là một thế lực nào đó dạy dỗ, dẫn đường tu luyện.
Nhưng chàng chẳng may, lại không phải nằm trong số những con người đó. Mà lại sinh ra là con trai của Trương Gia Bảo Chủ.
Và là đại thiếu gia của Nhất Phòng, địa vị phải nói ở đất Hoa Bắc này là cực kỳ cao trọng. Nhưng thực lực của chàng phải nói là đáng xấu hổ mỗi khi nhắc đến.
Sơ 10 cấp, nghe mà cứ tưởng một tân sinh mới chân ướt chân ráo đi vào con đường tu hành. Nhưng không đó chính là Trương Vệ, một chàng thiếu niên dành ra hơn mười năm cuộc đời khổ tu.
Để rồi mãi không thể tiến bộ, được cả gia tộc coi còn thua cả tộc nhân cấp nhất. Vì suy cho cùng kẻ thấp nhất cũng đã đạt Kỳ 26 cấp mất rồi. Nói vậy chàng còn dưới hơn cả chữ dưới.
Phải nói rằng, để được sự chú ý của nhiều người. Một là bạn phải thật giỏi, và là số một. Hai là bạn cũng giỏi nhưng dẫn đầu từ dưới đếm lên.
Trương Vệ lẽ đương nhiên nằm ở trường hợp thứ hai, chàng được đánh giá là cả đời này mãi sẽ không thể thăng tiến. Nên chọn lĩnh vực khác mà phát huy miễn không phải là tu hành.
Nhưng chàng có chấp niệm bằng mọi giá phải hoàn thành dù cho phía trước có bao nhiêu là gian lao, thử thách.
Nói một cách khác chàng muốn trở nên mạnh hơn, trong thời gian hai năm còn lại này.
Cho nên lần này trở về Vấn Lạc Nhai chàng sẽ bằng mọi giá phải tiến bộ, mặc dù cách tu luyện trước kia của Kinh Như Tuyết giúp chàng thấy ổn hơn.
Nhưng sự tiến bộ thì vẫn chưa được cải thiện quá nhiều. Nên chàng rất háo hức chờ đợi lần gia tăng cường độ tu luyện này lắm.
Khi chàng về lại Vấn Lạc Nhai thì cũng đã là giờ ăn trưa. Khỏi nói cũng biết được rằng chàng vẫn chưa bỏ bất cứ thứ gì vào bụng. Nhưng ngạc nhiên thay, Kinh Như Tuyết đã chu đáo chuẩn bị bữa ăn trưa từ trước và đặt nó trên chiếc bàn đá tròn giữa đình viện cho chàng.
Lúc chàng bước vào thì nhìn thấy những món ăn mà mình thích thì òa lên trong sự vui sướng.
Trên bàn là hai dĩa thức ăn gồm đầu thỏ ngũ vị và cá mè ướp tỏi. Lẽ đương nhiên khi nhìn thấy chúng chàng đã không kiềm lòng được mà nhanh chóng ngồi xuống ghế ăn ngay.
Tài nghệ nấu nướng của Như Tuyết chẳng khác gì Ngự Thiện Phòng trong cung cấm, nói chi xa xôi, những món này chỉ có hoàng thất may ra mới được động đến.
Nói vậy để biết rằng, ở Vấn Lạc Nhai này, Trương Vệ được đối tốt đến nhường nào. Nếu cứ theo đà này thì chẳng mấy chốc mà chàng sẽ được Như Tuyết vỗ béo mất. Đó là trường hợp ngày nào hắn cũng xuống bếp, chứ mà lâu lâu mới xuống có mà chàng thành bộ xương khô.
Trong khi Trương Vệ ăn trưa thì ngồi cách chàng không xa lắm. Như Tuyết ngồi bắt chéo chân, lưng dựa vào ghế nhàn nhạ thưởng thức cái ngon của trà đạo.
Không gian bên ngoài, vẫn thư thả, yên ả theo một cách rất riêng. Từng cơn gió nhẹ, men theo từng tán cây, kẻ lá mang đến cho mặt hồ những cánh hoa anh đào hồng phấn. Ánh nắng nỗ lực chiếu rọi đến dưới lòng hồ khuấy động từng đàn cá di chuyển.
Thời gian chầm chậm trôi mau, thoáng cái Trương Vệ cũng đã động đến những đũa cuối cùng.
Dù chàng có làm gì đi nữa, nhưng thâm tâm vẫn ghi nhớ đến điều mình muốn nhất. Nên đã không chờ đợi thêm được nữa, rất muốn biết thứ khó khăn sắp tới sẽ là gì nên buộc miệng hỏi:
"Không biết việc luyện tập của đệ sẽ như thế nào nhỉ."
Câu nói của chàng ám chỉ cho Như Tuyết một vài điều mà chàng muốn nói. Hắn đương nhiên biết điều đó chứ, nên cũng đã đáp lại:
"Không gấp."
Nói đoạn, Như Tuyết vẫn tiếp tục việc thưởng trà của mình. Mặc cho tâm trạng của Trương Vệ có phần không được tốt sau câu trả lời đó.
Như một đứa trẻ đang mong chờ một món quà lớn như đã hứa từ song thân của mình. Nhưng rồi lại bảo chờ đợi thêm, điều đó quả thật là khó khăn và bực bội. Kèm theo ngữ khí có phần lạnh nhạt, khiến chàng nhất thời cảm thấy hụt hẫng.
Khuôn mặt thanh tú, hút mọi ánh nhìn của chàng, bỗng chốc thay đổi sang một nét mặt u ám, một phần cũng bởi vì chàng là kiểu người không thể che giấu đi cảm xúc thật sự của mình.
Hơn nữa chàng cũng không biết phải làm thế nào để giải tỏa cảm xúc hiện tại dù gì chàng vẫn còn ở độ tuổi ăn chơi, nên chỉ còn cách trút hết phiền muộn lên những thứ đang hiện hữu ngay trước mắt.
Từ cách động đũa đến cách ăn uống của chàng bắt đầu phát ra những âm thanh lớn. Nó đã vô tình phá đi bầu không khí vốn đã tĩnh lặng ở nơi đây.
Cách dằn mâm sáng chén của chàng, giống một đứa trẻ hờn dỗi. Nhưng điều đó không hề ảnh hưởng đến Như Tuyết, hắn vẫn như cũ duy trì việc thưởng trà cùng gương mặt không có một chút cảm xúc.
Chàng đợi chờ câu nói của hắn, nhưng mãi vẫn không thấy nên không chịu nổi.
Sẵn tiện ngay trước mắt là lệ chi đỏ. Được Kinh Như Tuyết đem về từ Biển Nam xa xôi. Không chần chừ, chàng hái từng trái ăn ngấu ăn nghiến. Đương nhiên là phải nhả hạt rồi.
Ăn nhiều đến nỗi má độn lên một cục tròn vẫn chưa chịu nuốt xuống. Trương Vệ lúc này có khác gì một đứa trẻ đang giục song thân mua quà đâu chứ.
Hình ảnh đó khiến Kinh Như Tuyết không nhịn được mà cười thầm trong lòng, nhưng gương mặt vẫn luôn duy trì vẻ nghiêm túc lạnh lùng vốn có.
Chàng thấy nãi giờ bản thân tốn công tốn sức hờn dỗi như vậy, không biết Kinh Như Tuyết có thấy không lại liếc mắt nhìn thử.
Nhưng kết quả lại khiến chàng thất vọng rồi, Như Tuyết vẫn đang một mực thưởng trà mặc mọi thế sự.
Khiến chàng lại thêm phần thất vọng, nhưng ngay khoảnh khắc đó chàng đã bắt được biểu cảm lo lắng, phân vân trên gương mặt của hắn. Thì bất chợt hiểu ra, dường như có vấn đề gì đó rất quan trọng còn ở phía sau.
Nên cơn giận theo đó mà cũng qua đi. Chàng lấy lại hình dạng thường thấy, ăn cho hết phần thức ăn của mình mà chờ đợi Kinh Như Tuyết mở lời mà thôi.
Mà đâu biết rằng tất cả chỉ là diễn, hắn thấy Trương Vệ thay đổi thái độ liền tươi cười ra mặt. Nhưng cũng chưa vội nói ngay.
Mãi cho đến khi phần thức ăn cuối cùng được chàng nuốt trôi vào bụng thì hắn mới bắt đầu nói.
"Tu luyện, đương nhiên không thành vấn đề. Ta biết đệ sẽ không ngại những thử thách trước mắt đâu. Tuy nhiên có điều ta muốn nói trước khi bắt đầu. Muốn tu luyện theo cách mới thì phải..." Nói nửa chừng Như Tuyết muốn thử nhìn xem phản ứng của Trương Vệ. Khi thấy chàng vô cùng chăm chú. Có cả ánh mắt của ngọn lửa quyết tâm, thì hắn mới nói tiếp:"Phế đi công pháp hiện tại."
"Phế công pháp." Ba chữ đó như đánh thẳng vào trọng tâm của vấn đề. Khiến Trương Vệ lập tức có phản ứng.
Câu nói đó, được Như Tuyết nói ra chắc hẳn là có lý do đằng sau. Vì suy cho cùng không ai lại tự phế đi võ công của chính mình cả.
Chàng rất hiểu hắn và hắn cũng như vậy, đây có thể là thuốc thử cho tình bạn của họ chăng ? Không thể biết được. Chàng liền để dụng cụ ăn uống lại một cách gọn gàng. Và xoay sang mặt đối mặt với Như Tuyết, đi theo là một đôi mắt vô cùng nghiêm túc khiến ai nhìn thấy phần nào cũng sẽ sợ mà nói rằng:
"Ý của tỷ là như thế nào. Mong người hãy nói thật rõ ràng."
"Hừm. Nội công tâm pháp của Trương gia tuy là mạnh, nhưng không thể gọi là thần công. Đệ cơ bản không thể nắm bắt được căn nguyên của nó. Vậy thì cần gì phải đi theo lối mòn của người khác. Vậy chi bằng bỏ đi mà làm lại."
Được Như Tuyết nói rõ đến như vậy. Trương Vệ bắt đầu suy nghĩ thiệt hơn, đúng sai trong việc này.
Chàng hiện đang tu luyện Xích Hỏa Công. Nội công lấy Hỏa hệ làm gốc mà tu luyện, và nó cũng là thứ duy nhất mà chàng đang mải miết tu luyện lúc này. Tuy Xích Hỏa Công chưa bao giờ được gọi là Thần Công, nhưng nó cũng thuộc vào hàng ngũ trung cấp.
Vấn đề ở đây chính là tu vi và thời gian mà chàng đã đánh đổi để tu luyện nó đến thời điểm này. Mà lại bắt chàng từ bỏ, xem ra là một lựa chọn có phần khó khăn miễn cưỡng.
Chàng ở độ tuổi này có thể cho là sẽ có những quyết định sai lầm. Tut nhiên chàng lại có niềm tin vô cùng mãnh liệt với người trước mắt.
Nên dù có là gì chàng cũng sẽ làm theo. Nên đã gật đầu ngầm chấp nhận.
Thấy Trương Vệ tin tưởng mình đến như vậy thì Kinh Như Tuyết vô cùng vui thỏa.
Hắn chầm chậm nói tiếp:
"Đệ thật không có điều gì muốn nói với ta sao. Cứ nói đi, ta đang rất là chờ mong đấy."
Vốn dĩ cả hai đã quá hiểu nhau, nên Như Tuyết muốn cả hai đều phải rõ ràng.
Chàng cũng không giấu mà nói thẳng ra:
"Đệ nghĩ, tỷ đã có an bài chu toàn cho đệ rồi nhỉ."
Thấy bị đoán ra, gương mặt của Kinh Như Tuyết thoáng cười như không.
"Vì đệ nghĩ, tỷ sẽ không để đệ chịu thiệt. Đệ biết bây giờ đệ không thể luyện hai loại công pháp cùng một lúc. Nên tỷ muốn phế Xích Hỏa Công để cho đệ luyện công pháp cao cấp hơn."
Nói đoạn chàng quỳ luôn xuống đất, mà chuẩn bị dập đầu.
"Từ trước đến nay, ngoài mẫu thân của đệ ra. Thì tỷ là người luôn giúp đỡ đệ, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ. Đệ thật sự không biết nên làm thế nào mới phải đây."
Chàng đã nghĩ ra được mấu chốt của vấn đề rất nhanh. Nếu như không thể tiếp tục với Xích Hỏa Công thì chỉ cần thay thế bằng một công pháp thích hợp là chàng đã có thể tiến bộ rồi. Mười tầng công pháp có thể xem như là xé nháp mà làm lại từ đầu.