Tĩnh lặng như nước, nhưng lại ẩn chứa rất nhiều hiểm nguy tiềm tàng.
Chính là cách để nói, về tình hình của hai cường giả lúc này. Nhìn bên ngoài, cứ ngỡ như bọn họ chỉ đang đứng nhìn nhau, vì suy cho cùng cả hai đều đã thu lại chân khí của bản thân và trưng ra dáng đứng cùng vẻ mặt vô cùng là bình thản.
Nhưng sự thật lại không như vẻ bề ngoài của nó.
Cả hai đều đang tranh thủ những giây phút ít ỏi này, để điều tiết lại khí tức nhằm chuẩn bị cho lần đụng độ kế tiếp.
Bởi vì họ hiểu rằng, đối thủ trước mặt không phải dễ dàng bị đánh bại chỉ trong vòng hai ba chiêu thức. Nên sự cẩn trọng là điều khó tránh khỏi.
Nhằm giải tỏa bớt đi bầu không khí có phần căng thẳng quá mức lúc này, Kinh Như Tuyết đã chủ động mở lời trước:
" y cha ! Bạch Hổ nhà ngươi, đã khiến ta phải có cái nhìn khác đấy. Cứ ngỡ chỉ là một con hổ giấy, nhưng không ngờ cũng bặm trợn ghê nhỉ."
Một nụ cười có như không của Bạch Hổ, dùng để đáp lại lời nói có phần khiêu khích đó của đối phương. Rồi hừ lạnh một tiếng:
"Ngươi không cần phải phí công khích tướng. Dù gì thì hôm nay, con rùa nhà ngươi cũng đừng mong thoát khỏi tay ta."
Thấy đòn tâm lý vừa rồi, không hiệu quả. Kinh Như Tuyết, tật lưỡi đầy tiếc nuối. Đồng thời lúc này, bàn tay phải của hắn ẻo lả đưa lên chiếc cằm trắng nõn không thua gì nữ nhân, mà vuốt ve một cách dịu dàng nâng niu.
Hành động, không giống một nam nhân bình thường cho lắm. Cũng không có gì khó hiểu, khi mà cường giả này vốn dĩ là một bán nam bán nữ nổi danh khắp đại lục này.
Vừa tự luyến bản thân, hắn vừa cười khẩy đầy coi thường đối phương mà tiếp lời:
"Bao năm không gặp, xem ra nhà ngươi đã mạnh hơn xưa rất nhiều. Tuy nhiên ngươi lúc này, cũng không phải là đối thủ của ta. Với lại ngươi là một kẻ cứng ngắc, không có chút phẩm vị nào
Vừa rồi chỉ là một màn đùa giỡn không hơn không kém.
Cho nên đừng vội nghĩ rằng, ngươi đã nắm chắc phần thắng trong tay. Cần phải nỗ lực nhiều lắm đấy. Tiêu gia à."
Kết thúc câu nói, Kinh Như Tuyết hất phần tóc mai sau gáy, một cách đầy nữ tính.
Tận mắt chứng kiến, những hành động đó khiến một kẻ coi trọng nam nữ rạch ròi như Bạch Hổ, bất giác cảm thấy khó chịu ra mặt.
Tuy nhiên hắn vẫn cố nuốt xuống cảm xúc, để có thể tiếp tục trò chuyện với đối phương lâu thêm một chút. Theo tính cách thông thường của hắn, thì chỉ cần một câu khích tướng cũng đủ để hắn tức giận. Đến độ lấy mạng của đối phương ngay lập tức, mà không một chút do dự hay chần chừ.
"Vậy ngươi nói, thế nào mới được xem là phẩm vị ?"
"Hừm ! Để xem nào."
Kinh Như Tuyết liền trưng ra bộ dáng suy nghĩ, nhưng thật chất hắn đã có câu trả lời từ trước. Mục đích ngay từ đâu của hắn, vẫn chỉ là khiêu khích lên sự nóng giận của Bạch Hổ mà thôi. Bởi vì hắn nắm bắt quá rõ đối phương, nên tuyệt nhiên hắn sẽ tìm cách làm sao cho bản thân mình thật sự có lợi.
Ra vẻ được một lác, hắn liền cười nhếch mép đầy tính mỉa mai nói:
"Ta không biết nên nói thế nào, nhưng cứ như Thanh Long là được coi là phẩm vị tuyệt hảo rồi..."
Nói đoạn hắn thổi nhẹ lên, những đầu ngón tay hữu vừa được đưa lên trước mặt, như thể coi thường. Phát ra một tiếng.
Phù.
Sau đó đến một ánh nhìn, cũng không nhìn lấy Bạch Hổ một cái.
Nhắc đến Thanh Long là nhắc đến một vết sẹo, đã được khắc ghi ở sau lưng của Bạch Hổ. Nơi đó lại được khơi lên một cơn đau nhói. Bất giác hắn đưa bàn tay, chạm đến phần lưng chứa vết thương không bao giờ phai tàn với khuôn mặt uất hận.
Lời nói cùng thái độ của đối phương, đã đả động đến cơn cuồng nộ vốn đã ngủ yên hàng trăm năm nay của Bạch Hổ. Khiến hắn không kiềm chế được mà hiện lên sát ý.
Ngụ ý của Kinh Như Tuyết đã quá rõ ràng, đối phương muốn nói với Bạch Hổ rằng, hắn chỉ là thủ hạ bại tướng không đáng để ra tay.
Những lời nói xoáy thẳng vào nỗi nhục lớn nhất của Bạch Hổ, chỉ thiếu mỗi những từ ngữ tồi tệ và miệt thị thẳng mặt mà thôi.
Điều đó đã khiến cơ thể của hắn, không thể chờ đợi được thêm. Mà đã bộc phát ra, những đường chân khí cuồn cuộn.
Bên cạnh đó, cơn tức giận đã vùng dậy. Lấn át lý trí của hắn. Khiến cơ miệng giật lên liên hồi, hắn muốn nói điều gì đó, nhưng vẫn đang sắp xếp từ ngữ.
Chỉ được một chút, thì Bạch Hổ đã trở nên mất kiên nhẫn. Cứ tưởng hắn sẽ ra tay ngay, tuy nhiên hắn vẫn không quên thể hiện cái uy của bậc quân vương, qua lời nói trước khi hành động.
"Kẻ không rõ được giới tính của bản thân, như là ngươi. Mà lại có quyền xem thường bổn vương sao ? Hôm nay dù cho trời có sập xuống, bổn vương cũng sẽ lấy đầu của ngươi về tế trời."
Khí tức cùng sự phẫn nộ, từ trong người Bạch Hổ theo đó mà truyền ra khung gian xung quanh, tạo cho kẻ khác một cảm giác không an toàn. Điều đó ngay đến những sinh vật cực kỳ nhỏ bé, cũng nhận ra được mối đe dọa này.
Kinh Như Tuyết thấy đối phương, đã dần mất đi sự bình tĩnh, thì đắt chí lắm vì bản thân đã phần nào đạt được mục đích. Hắn cũng không hề coi thường đối thủ, mà nhanh chóng chuẩn bị sẵn tâm thế phòng bị.
Trong cuộc chiến mang tính chất sinh tồn, chỉ cần một chút lợi thế là đã có thể định đoạt hoàn toàn thế cuộc.
Bạch Hổ đã thể hiện sẵn ra ý định đánh phủ đầu, nên không có lý do gì có thể khiến hắn phải chùn chân.
Hắn đưa nội tức vào song trảo thủ, khiến chi thể đó được bao bọc bởi một màu sáng trắng uy lực không khác gì một cái bao tay.
Việc Bạch Hổ tấn công Kinh Như Tuyết, khơi màu cho trận chiến một mất một còn, chỉ còn là vấn đề dấu hiệu và thời điểm.
Và đó là khoảnh khắc đến từ cánh rừng bên dưới chân họ. Một chiếc lá vàng rơi xuống,
phát ra âm thanh nhỏ đến mức như thể chúng không hề tồn tại.
Đã được truyền đến màng nhĩ của cả hai, và trong giây phút đó, Bạch Hổ đã chủ động tấn công.
Chỉ bằng một lần chớp mắt, Bạch Hổ đã lao đến trước mặt của Kinh Như Tuyết, hai tay thành hình trảo kình. Nhắm thẳng vào yết hầu của đối phương, mà đánh.
"Lôi Trảo."
Trên đường di chuyển của Bạch Hổ, đã để lại những đường sét mờ, đồng thời trong lòng bàn tay cũng chứa những đường kẻ lôi kình. Đủ sức phá hủy cả một khu vực rộng lớn.
Sát chiêu hừng hực khí thế đang đến rất gần, Kinh Như Tuyết nhận ra mối đe dọa từ nó, nhưng trước khi ra tay hắn lại còn muốn đá xoáy đối phương thêm. Nhếch mép cười hừ một cái, nói:
"Tiêu Chính Nam ơi là Tiêu Chính Nam. Cái tính của ngươi bao năm không đổi, vẫn cứ thích manh động mà thôi. Hèn gì chẳng bao giờ ngươi có thể làm nên đại sự."
Nói đoạn, Kinh Như Tuyết nhanh chóng xếp hai bàn tay đặt ngang ngực, lòng bàn tay hướng vào nhau và cách nhau một khoảng ước chừng hai tất.
Ngay lập tức, nơi khoảng giữa song thủ sản sinh ra một đạo tử sắc chân khí hình cầu.
"Hoa Hoa Tại Tại Liên Mãn Thiên."
Chiêu thức được Kinh Như Tuyết tung ra, vừa kịp lúc hữu trảo của Bạch Hổ chỉ còn cách yết hầu của hắn chưa tới bảy tất.
Một cổ năng lượng ở giữa không trung, chặn ngay lòng bàn tay của Bạch Hổ khiến hắn không thể nào tiến vào sâu hơn được.
Liền ngay sau đó, cổ năng lượng kia đã dần hóa hình thành một đóa hoa trường thọ, phủ màu tử sắc.