Thế cuộc đã định sẵn, cho nên Kinh Như Tuyết cũng chỉ có thể thư thả mà chờ đợi đối phương hoàn thành chiêu thức tụ lực của mình, rồi mới tính đến chuyện đáp trả.
Nhờ đó mà Bạch Hổ, có thể thời gian để tiếp tục tích tụ thêm nhiều xung lực, để gia tăng sức mạnh của bản thân. Những tia sét cứ thế mà được nhân rộng thêm lên. Đến một mức độ nhất định, những đường đi của nó như những con bạch tuộc, đang vung những chiếc vòi của bản thân ra mà bắt lấy những thứ xung quanh.
Kinh Như Tuyết có chân khí hộ thể, nên tạm thời những thứ đó hắn xem như là không quan trọng. Và nhường lại sân khấu cho Bạch Hổ cùng Lôi Thần.
Sấm chớp vang trời như lễ hội, khí thế không thua kém gì trăm quân vạn mã.
Ban đầu chúng rất thưa thớt và nhỏ giọt không đáng kể, nhưng dần dà số lượng cùng chất lượng của những lần xuất hiện lần sau lại kinh khủng hơn lần trước.
Những thân cây to lớn hầu hết đều bị sức mạnh đến từ thượng giới, chẻ làm đôi hoặc làm ba. Thậm chí, đến những ngọn núi cao cũng không nằm ngoài cuộc vui với xu hướng tồi tệ này.
Đồng hành với những thứ đó, là nhiều đường kẻ được vẽ dưới nền đất và vách núi vừa dày vừa kéo dài tạo nên những rãnh đất tựa như những con sông khô.
Trên bầu trời đang bị chiếm ngự, bởi những quần thể mây mang theo sấm sét. Thì bất chợt chúng liền bị vén ra xung quanh, tạo nên một vòng tròn lớn.
Một đạo quang ánh sáng xanh trắng, ngay lập tức thế vào chỗ đó. Và khơi màu cho một trận ma pháp, do chính Bạch Hổ bỏ công sức để tạo ra.
Hình dáng của trận pháp, là sự kết hợp của rất nhiều hình tròn xếp chồng lên nhau, đồng thời ngay giữa trung tâm là một hán tự cổ khắc một chữ "Hổ".
Thứ đó được gọi là ấn ký khai thiên.
Khi hán tự kia xuất hiện chưa được bao lâu, liền bắn ra một chùm sáng xuống nơi Bạch Hổ đang đứng.
Dường như là ngay lập tức, một số đường nét như những hình xăm phát ra ánh sáng xanh trắng với hình thù kỳ lạ xuất hiện trên phần cổ của Bạch Hổ.
Sau đó, là đến một cổ năng lượng với hình dạng không nhất quán về hình thể, từ đâu đó xuất hiện và bay lượn theo hình xoắn ốc xung quanh người của hắn.
Sau khi ấn ký kia bắn hết chùm sáng, thì cũng là lúc cổ năng lượng kia thật sự thành hình. Với một thân thể là hổ trắng, đúng với tên gọi của Tiêu Chính Nam "Bạch Hổ". Tuy nhiên con hổ này lại làm từ lôi quang, từng bước di chuyển của nó đều tứa ra điện cho nên nó được gọi với cái tên khác "Chấn Lôi."
Khi ấn ký tượng trưng thực lực đã biến ra, thì đồng thời khắc đấy, những tia sét lúc nãy đánh loạn xạ không có chủ đích nay đã tập trung đánh về một hướng trên vai lôi thần. Những đường sấm nhanh chóng vẽ ra, một thân hổ to lớn bằng điện và sét. Với kích thước ước chừng ba thước sáu tấc.
Vừa xuất hiện nó đã gầm thét, tạo ra những đường sét luy lực nhằm thị uy sức mạnh tuyệt đối.
Hai vật thể mạnh nhất của Lôi hệ được triệu hoán, đã gián tiếp mang đến cho cánh rừng bên dưới một cuộc vui không thể nào tàn khốc hơn được nữa.
Phải gọi là cơn mưa sấm sét, vì nó đã đánh xuống với cường độ dày đặt và liên tục. Phá hủy tất cả những thứ tồn tại trong phạm vi khoảng năm dặm đường.
Đồng thời đính kèm với nó là những ngọn lửa đã được thắp lên, cánh cổng địa ngục chốn nhân thế đã được Bạch Hổ trực tiếp mở ra.
Tất cả những sinh vật có trí giác, đương nhiên là chúng không muốn chết một cách oan ức. Tuy nhiên đúng với câu nói "trâu bò húc nhau ruồi muỗi chết" suy cho cùng, kẻ yếu không có quyền chọn cách chết cho mình
Những điều tồi tệ hơn, là thứ không thể nhìn thấy bằng mắt thường. Và đó chính là âm thanh. Nó là sự kết hợp của những tạp âm không rõ ràng cùng tiếng sấm đi kèm với công lực của Bạch Hổ, khiến những sinh vật nào vô tình nghe được đều sẽ bị phá hủy đi màn nhĩ và mất đi khả năng nghe. Tệ hơn có thể phá hủy cả bộ óc.
Kinh Như Tuyết cũng đã nhận ra được điều đó, nên hắn đã tự phong bế đi thính giác nhằm loại bản thân khỏi tầm ảnh hưởng.
Điều này diễn ra đồng nghĩa, đối phương đã đạt đến ngưỡng cần thiết cho võ kỹ của mình. Nên Kinh Như Tuyết cười lạnh, ngữ khí đầy tính coi thường:
"Trò khỉ của ngươi đã xong rồi sao? Ta tưởng ngươi sẽ làm chuyện gì đó kinh thiên động địa lắm. Thì ra chỉ đến thế."
Với lời nói đó, Bạch Hổ chỉ hận không kết liễu Kinh Như Tuyết ngay lập tức. Hắn nghiến răng lạnh giọng nói:
"Vậy ngươi hãy mở to mắt ra mà chứng kiến, cái thứ mà ngươi coi là trò khỉ sẽ làm được gì."
Nói đoạn khí tức được Bạch Hổ khuếch đại lên, khiến sấm sét lan đi một cách nhanh chóng. Những chiếc vòi xanh trắng to lớn đó ôm lấy toàn bộ không gian. Giây phút xuất chiêu đã đến gần, Kinh Như Tuyết đã nhận ra điều đó, liền hừ lạnh, cùng ánh mắt sắc lẹm mà nói:
"Ngươi sẽ không thể thắng được ta."
Bàn tay hữu Kinh Như Tuyết, thuận thế đưa ra phía trước như xuất chưởng. Đồng lúc đó hai vòng tròn ma pháp tử sắc được hắn tạo nên ngay phần cổ tay. Ánh mắt liền bức ra những vần sáng tử bạch.
Ngay lập tức ở phía sau lưng hắn, một hình ảnh thật to lớn xuất hiện, so với lôi thần một chín, một mười.
Hình dáng đó là một thần nữ, với tử sắc là màu chủ đạo, không rõ mặt mũi. Nhưng đồng thời lại có khí tức không thể xem nhẹ được.
Tiếp đến, Kinh Như Tuyết làm động tác tay xoay thành vòng cung. Qua trái rồi lại qua phải, như thể đang ra lệnh cho võ hồn.
Đồng dạng với động tác của chủ nhân, thần nữ với tên gọi Thiên Các đã đưa hữu chỉ về phía trước hướng về phía Bạch Hổ. Ngay lập tức, những chùm năng lượng như nước chảy nhanh chóng được tích hợp lại với nhau thành một đóa hoa khổng lồ.
Sự xuất hiện đến từ Thiên Các, làm sự áp đảo về mặt thế trận liền bị loãng ra. Những khu vực rừng bên dưới nơi Kinh Như Tuyết đương đứng, đã bị sự ảnh hưởng đến từ hồn lực này biến đổi về hướng tích cực.
Trái ngược với sự tiêu cực mà Lôi Thần mang đến, một sự hồi sinh mạnh mẽ của cánh rừng minh chứng cho sức mạnh có phần tương sinh tương khắc của cả hai.
Đương nhiên Bạch Hổ không muốn để đối phương có thời gian để đáp trả, nhanh chóng đưa ra quyết định tấn công.
"Thật thú vị!" Ánh mắt của hắn trợn lên tỏ rõ sự thích thú cuồng loạn.
"Hãy nhận lấy, Lôi Thần Giáng Thế: Thiên Phạt."
Lời nói vừa dứt, Bạch Hổ tung một chưởng kình từ bàn tay phải hướng đến chỗ đối thủ mà xuất.
Dường như ngay lập tức, chú hổ trên vai lôi thần đi vài bước oai vệ. Rồi nhanh chóng đạp lên không trung lao vút đến. Hàng loạt những tia sét do Lôi Thần tạo ra không đánh đi nơi khác nữa mà tập trung về phía của Chấn Lôi. Khiến một bước chạy của nó là khí lực lại mạnh thêm một tầng.
Từng bước giậm nhảy, đều để lại những dấu chân Lôi Hỏa trắng xanh.
Khí thế, như thể ăn tươi nuốt sống tất cả những thứ mà nó có thể chạm phải.
Bên này, Kinh Như Tuyết vẫn với dáng vẻ tự tin vốn có. Liền cười khẩy một cái cho cái sự hấp tấp của Bạch Hổ.
Sau đó hơi gập các đầu ngón tay lại, rồi nhanh chóng bung ra. Thiên Các nhận được lệnh liền đẩy đóa hoa năng lượng kia về phía của Chấn Lôi.
"Hoa Khai Dị Kiến Tâm Sát Thần."
Chiêu thức vừa được tung ra, đóa hoa phát ra hào quang tử sắc lao vút đến đối kháng với đối phương.