Mục lục
Đại Lục Liên Hoa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nguồn sáng chạm đến giữa ngực của chàng. Như thể đang hút lấy thứ gì trong cơ thể của chàng. Khiến chàng nghiêng người một góc hướng về phía Như Tuyết.

Cơ thể liên tục đong đưa, được một lác từ bên trong cơ thể truyền ra những mảng khí màu vàng.

Chúng được lực hút kéo ra ngoài và nhanh chóng du nhập vào ngọc châu đang ở trên tay của Trương Vệ.

Việc xuất khí ra kéo dài thêm chừng ba phút thời gian, thì hoàn toàn dừng lại. Như Tuyết thấy mọi chuyện đã xong thì cũng thu tay về.

Sau đó lại ghế mà ngồi xuống, tay hữu hóa phép biến ra một ly trà nóng. Rồi từ tốn mà thưởng thức nó.

Về phần Trương Vệ chàng sau khi bị phế công pháp, cơ thể nhẹ nhàng bay bổng. Lâng lâng đến mức không nhận ra việc Như Tuyết đã thu tay lại. Nên vẫn duy trì việc nhắm mắt.

Cho đến khi, Kinh Như Tuyết lên tiếng, chàng mới hoàn hồn mà mở mắt ra. Chính chàng cũng không thể ngờ rằng. Cơ thể của mình sau khi không còn tu vi lại giống như được tái sinh thành một con người khác vậy.

Chàng đặt ngọc châu vào vị trí còn trống, sau đó đứng dậy nhún nhảy vài cái. Để cảm nhận cơ thể mình lúc này.

Sau những hành động được coi là dư thừa, Trương Vệ mới nhớ đến vấn đề chính, liền đưa tay lên gãy phần tóc sau gáy, ấp úng hỏi:

"Như Tuyết đại nhân, không biết tiểu đệ sẽ được học loại công pháp nào vậy."

Cách nói có phần tiếu ý đó của Trương Vệ đã chọc cho Như Tuyết phải nở nụ cười. Hắn định đưa tay lên vuốt ve gương mặt xinh đẹp của mình. Nhưng bất chợt lại nhớ ra có Trương Vệ đương ở đây, cho nên hắn đã cố gắng kiềm chế cái thói quen đó.

Nói gì thì nói, hắn dù gì cũng là bán nam, bán nữ. Những hành động có phần ủy mị là điều không thể tránh khỏi, tuy nhiên ở thế giới này những kẻ có giới tính không rõ ràng như hắn thường không được coi trọng.

Với lại trong tiềm thức nhiều người đó vẫn là những điều gì đó khiến người khác kinh sợ. Mặc dù Trương Vệ không để tâm đến mà gọi hắn một chữ "Tỷ" nhưng hắn lại không muốn mọi thứ trở nên gượng ép. Cho nên hắn mới tỏ ra vẻ cứng rắn mạnh mẽ của đấng nam nhi.

Sau khi nén lại, thì hắn mới nở nụ cười rồi hỏi:

"Theo đệ nhận xét thì ta đây mạnh hay là không mạnh."

"Tỷ đương nhiên là mạnh rồi, mặc dù đệ chưa tận mắt chứng kiến tỷ ra tay. Nhưng theo giác quan đệ mách bảo, tỷ rất là mạnh."

Trước câu hỏi đó, Trương Vệ không mất lấy một giây mà hồi đáp.

"Vậy đệ có muốn học công pháp của ta chăng ?"

Trước lời đề nghị đầy bất ngờ, đầu tiên là không tin vào những gì mình nghe thấy, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt đầy nghiêm túc của đối phương chàng ngay lập tức mừng rỡ ra mặt. Mà thốt ra.

"Thật sao !"

Kinh Như Tuyết nhẹ nhàng gật đầu thừa nhận.

Việc cho người khác học công pháp của mình, giống như việc thu nhận đệ tử vậy. Hay nói một cách khác, Như Tuyết đương muốn nhận Trương Vệ làm môn hạ của mình. Khiến chàng bất chợt sướng rân cả người. Điều này là điều chàng đã mong chờ từ rất rất lâu.

Ngay lập tức chàng khụy gối xuống trước mặt Như Tuyết.

"Đệ tử bái..."

Chàng chưa dứt câu thì, Như Tuyết đã nhanh chóng chen ngang. Lạnh lùng mở lời:

"Ta không phải nhận đệ làm đệ tử đâu, đứng lên đi."

Sau câu nói đó, Như Tuyết đã nhìn thấy ánh mắt chứa đầy sự hụt hẫng của chàng liền mỉm cười rồi nói tiếp:

"Hừm... xem kìa, ta nói không nhận đệ tử thôi. Chứ có nói không truyền cho đệ đâu. Đối với ta đệ là máu mủ là ruột thịt, không có bất cứ điều gì mà ta không truyền cho đệ được cả. Nên không cần phải có những hành động như vậy đâu."

Trước câu trả lời đầy thâm tình này, Trương Vệ không giấu được cảm xúc mà run lên vài trận. Chỉ có người thân trong gia đình mới làm tất cả vì nhau mà không cần hồi đáp, chàng đã cảm nhận được sự ấm áp lan tràn khắp thân thể.

Từ trước đến nay ngoài mẫu thân của chàng ra thì không ai đối xử với chàng như vậy, nhưng giờ đã có thêm một người nữa, bên cạnh và yêu thương chàng rồi. Chàng liền đứng lên, chậm rãi thu hồi lại xúc cảm. Rồi gật đầu đồng tình và nói rằng:

"Đệ hiểu rồi, đệ tuyệt đối sẽ không phụ lòng của tỷ."

Kinh Như Tuyết mỉm cười, rồi đứng lên. Tiến gần đến, dùng bàn tay nhỏ nhắn như nhi nữ mà lau đi những giọt nước đang vươn lại trên khóe mắt của chàng và nói:

"Tiểu đệ ngốc, vì đệ đừng nói là những việc này. Cho dù phải đánh đổi cả mạng sống ta cũng không hề từ nang."

Đây là tình thân ! Đây là tình thân !

Cảm xúc trước giờ chàng chưa từng được có. Chàng xúc động đến nghẹn ngào, trực tiếp ôm chầm lấy Như Tuyết thuận theo chiều của xúc cảm trào dâng.

Trong cái giây phút này, hơi ấm của con người với nhau. Khiến những trái tim bị tổn thương, bằng tấm chân tình không vụ lợi và chân thành đã khiến nó hồi phục.

Thời gian trôi thêm một chút, khi cảm xúc đã được thời gian làm với bớt thì Kinh Như Tuyết mới bắt đầu đi vào vấn đề chính.

Hắn xòe bàn tay hữu ra ngay lập tức một đạo quang tử bạch sắc lóe lên. Theo sau đó là một quyển trục đồng dạng với màu sắc vừa rồi xuất hiện.

Trên quyển trục không ngừng phát ra những đường năng lượng kỳ bí, song song với đó là những ảo ảnh về những con rùa mang sắc tím lượn lờ xung quanh. Đồng thời giữa quyển trục được khắc lên mấy chữ bằng Hán tự màu vàng ghi là " Lưỡng Nghi Hộ Tâm Công".

Đứng trước một vật phẩm phải nói là cực phẩm tâm pháp thượng thừa trong thiên hạ. Khiến Trương Vệ nhất thời chưa thể thích ứng kịp.

Mọi chuyện đúng như chàng đã dự đoán từ trước, Kinh Như Tuyết đúng là một cường giả đỉnh phong đến từ đại thiên thế giới.

Sở dĩ có chuyện như vậy vì từ trước đến nay Kinh Như Tuyết không hề tiết lộ thân thế của mình cho bất kỳ ai. Cho nên chàng cũng chỉ có thể đoán mò.

Chàng nuốt xuống liên tục mấy ngụm lương khí mà vẫn chưa thể dập tắt đi sự hồi hộp bên trong cơ thể của mình. Mãi cho đến khi, Như Tuyết ra dấu cho chàng phải cầm lấy nó bằng ánh mắt.

Chàng mới nuốt vội xuống ngụm nước bọt rồi cầm lấy công pháp lên tay.

Thấy đồ cũng đã trao, mọi việc cũng coi như là giải quyết xong. Kinh Như Tuyết bảo Trương Vệ về phòng học thuộc khẩu quyết công pháp, rồi sáng ngày mai quay lại gặp mình đặng đi câu cá.

Trương Vệ ở với Kinh Như Tuyết gần mười năm lần đầu nghe đến việc hắn đi câu, nên có phần bất ngờ. Nhưng cũng không tiện để hỏi, chỉ đành phụng lệnh mà trở về phòng.

Phải nói rằng, chàng lúc này có hơi rối bời một chút. Vốn dĩ ban đầu chỉ muốn thay đổi cách tu luyện để tiến bộ mà thôi, nay lại đến mức được luyện hẳn một bộ công pháp đỉnh phong thì thật là quá sức tưởng tượng. Nhất thời chàng cứ ngỡ mọi chuyện như là mơ.

Chàng lan man nhớ về lần đầu tiên được phụ thân đưa cho công pháp của gia tộc. Khi đó chàng chỉ là một đứa trẻ lên năm. Chữ còn chưa đọc trôi, mà người đã bắt chàng phải học đến từng chữ mới thôi. Khoảng thời gian đó chàng học trong nước mắt, cứ một chữ được nhét vào đầu là một hàng lệ đã rơi xuống.

Đến tận bây giờ chàng vẫn không thể nào hiểu được, cùng là người sinh chàng ra. Nhưng chưa bao giờ chàng nhận được thứ tình cảm tương tự như Kinh Như Tuyết đối đãi với mình đến từ thân phụ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK