Trương Vệ đã nán lại Trương Gia Bảo thêm năm ngày đặng ăn uống cho thỏa sức. Nhằm chuẩn bị bước vào những ngày gian nan tu luyện tiếp theo.
Chàng đã nhong nhong khắp phố ở Đế Đô thành. Đặng thưởng thức món ngon là lâu ngày chàng chưa thể động đến. Nói thế không có nghĩa là ở Vấn Lạc Nhai chàng bị đối xử tệ, chẳng qua là Kinh Như Tuyết rất ít khi vào bếp nấu nướng.
Mà đã nấu thì toàn là những món thuần lợi ích về tu luyện mà thôi. Hằng tháng cao lắm được ba ngày được động đến rượu và thịt. Còn lại đều là những món hỡi ơi.
Mặt dù nó tốt thật nhưng ăn riết thành ra cũng có chút ngán. Tu hành kiểu đó khác gì là hành xác. Cho nên Trương Vệ phải đích thân xuống bếp làm Trù Sư bất đắc dĩ.
Nhưng thế thì chẳng khác nào là giao trứng cho ác. Trương Vệ cũng biết nấu gì cho cam. Ngoài hai món Cải Thìa Hầm và Thịt Xào Măng ra thì còn lại chàng bó tay.
Thành ra đó lại là một vòng lặp bất tận của hai món kia mỗi khi chàng cảm thấy ngán. Nên có cơ hội tận hưởng thì sau mà có thể bỏ lỡ cho được.
Trương Vệ đến một thực quán gần cổng thành phía Bắc gần với hoàng thành. Bởi vì nơi đây có những thực quán mang hơi hướng hoài cổ. Mà Trương Vệ lại rất thích những món như vậy. Mặc dù nó có hơi đắt một chút, nhưng suy cho cùng ngon mà, giá nào cũng phải trả để có thể thưởng thức.
Chỉ khi trong người có ngân lượng Trương Vệ mới dám xài sang chứ bình thường chàng tằng tiện lắm.
Thực quán này có tên "Vọng Nguyệt Quán". Với cấu trúc hai tầng theo phong cách cổ kính của thời Đế Đô còn thuộc về Nhân giới.
Trương Vệ không do dự tiến vào. Theo hướng dẫn của Tiểu Nhị mà đi lên trên lầu, ngồi vào một bàn trống đặng gọi món.
Nơi này không những tiếp đãi thực khách những món ăn ngon mà còn có những hoạt động ngoài lề khác như là những tiết mục nghệ thuật.
Ví dụ như:
Ca kỹ biểu diễn những điệu múa nhẹ nhàng và truyền cảm xúc đến những người xem như một con công đang múa bên bờ hồ trên núi Thiên Sơn.
Bên cạnh đó còn có những Học Giả kể chuyện phiếm cho những đứa trẻ nghe để giết thời gian nữa.
Vô tình chỗ Trương Vệ đương ngồi lại rất gần với nơi kể chuyện kia. Dù không muốn nghe nhưng chàng ít nhiều cũng để tâm đến.
Câu truyện hôm nay mà Học Giả này kể là về một truyền thuyết đã lưu lại trong nhân gian từ lâu.
Chuyện kể rằng khi xưa có một con rồng từ một nơi đáng bị nguyền rủa. Đã đến thế giới này vào 10 triệu năm trước. Hắn đến mang theo cái chết cùng sự diệt vong đến cho nhân loại.
Con rồng đó đã gây ra không ít những tay ương và đã gián tiếp gây ra các cuộc chiến của Cửu giới.
Khiến Đại Lục mới trở nên như ngày hôm nay. Học giả này còn gọi tên của con rồng kia là Chân Long đồng thời dự báo một ngày không xa nó sẽ trở lại. Nhưng đồng thời cũng nói lên tầm quan trọng của Tiên giới đối với Đại Lục Hoa Bắc này.
Lời nói của học giả này như thể muốn khuấy động sự căm thù của những lũ trẻ đang vây quanh. Và nâng vị thế của Tiên Đế lên trong mắt chúng.
Trương Vệ nghe hiểu nhưng cũng không màng đến chuyện đó, thứ mà chàng lưu tâm chỉ gói gọn trong hai từ Chân Long. Nó khiến chàng có một chút ấn tượng khó phai.
Trong tầng hai của thực quán, không chỉ có mình chàng nghe thấy mà còn có rất nhiều người đã nghe được câu chuyện này. Và lẽ hiển nhiên là sẽ có nhiều cuộc bàn luận thi nhau diễn ra.
Tựu chung lại những cư dân ở Đế Đô đều rất ghét Chân Long cũng như là sự tái thế của nó. Và họ coi đó là sự diệt vong của Nhân giới.
Cuộc bàn luận càng sôi nổi thì Trương Vệ lại càng tò mò. Trong lúc những người dân đang bàn luận vô tình đã tiết lộ một thông tin khá thú vị. Đó là cách đây gần 18 năm trước Đại Lục Liên Hoa đã xảy ra một dị tượng mà từ trước đến nay chưa từng có.
Cả ngày hôm đó không hề có bóng đêm. Trên bầu trời chỉ có một mặt trời duy nhất, đến cả một vị tinh tú cũng không thể xuất hiện bởi hào quang của mặt trời quá rực rỡ. Vầng thái dương không hề lặng cũng không hề di chuyển mà đứng yên ở giờ Ngọ. Khiến toàn thể nhân giới rơi vào sự hoang mang tột độ.
Nhưng rồi cơn khủng hoảng đó cũng nhanh chóng qua đi khi thái dương đã biến mất trên bầu trời. Trả lại một bầu trời đêm u tối không có lấy một chút ánh sáng. Theo lời truyền miệng điều đó đồng nghĩa với một đứa bé của định mệnh đã được sinh ra, và nó ứng nghiệm với lời tiên tri từ trước về sự tái sinh của Chân Long.
Sau ngày hôm đó riêng ở Đế Đô Thành đã có hơn trăm cuộc càn quét lớn nhỏ của quân đội hoàng gia. Nhằm tìm kiếm đứa bé đã sinh ra trong ngày hôm ấy. Nhưng kết quả thâu lại không hề có một chút tin tức nào. Đến giờ Chân Long vẫn là cái gì đó khiến nhiều người dân canh cánh lo sợ.
Câu chuyện này, từ trước đến giờ chàng chưa từng được nghe. Nhất thời điều đó khiến chàng cảm thấy thú vị, vì ngay năm sau đó là thời gian chàng đã sinh ra. Nếu chàng sinh ra trong năm có sự kiện kia thì biết đâu giờ đây chàng cũng đã bị liệt vào hàng ngũ bị theo dõi của Tiên tộc rồi.
Cuộc bàn luận của nhiều người dân cứ thế duy trì sự náo động của Vọng Nguyệt Quán.
Được một khoảng thời gian, Trương Vệ cũng đã thưởng thức xong các món ăn của mình mà rời khỏi bàn mà đi xuống lầu.
Khi ra đến ngoài cửa, cước bộ của Trương Vệ liền dừng lại, chàng ngước nhẹ đầu lên nhìn thứ được biểu trưng cho chính nghĩa đang lơ lửng trên bầu trời kia.
Sau đó chậm rãi đưa bàn tay phải lên che lấy nó. Nhưng đôi bàn tay nhỏ bé của con người thì làm cách nào có thể che đi ánh sáng của thái dương. Nó vẫn có cách tìm thấy những khe nhỏ trong lòng bàn tay mà chiếu những ánh sáng nhỏ bé lên gương mặt thanh tú của Trương Vệ.
"Sự thật, dù có bị che giấu kỹ đến mấy thì đến một ngày nào đó cũng sẽ được phơi bày ra ánh sáng. Cớ sao con người lại cố chấp như vậy. Chân Long! rốt cuộc ngươi là chính hay là tà mà thứ đại diện cho chính nghĩa kia lại đứng về phía ngươi."
Nói đoạn Trương Vệ thu tay lại mà đi khỏi Vọng Nguyệt Quán mà trở về lại Trương Gia Bảo nhằm chuẩn bị quay lại Vấn Lạc Nhai.
Khi nghe một điều gì đó, bạn chưa từng được nghe, bạn sẽ có lựa chọn tin hoặc là không. Thế giới quan của mỗi người khác nhau, không ai có thể ép buộc bạn phải tin vào điều đó cả. Trương Vệ chính là một người như vậy, mặc dù chàng đã nghe những điều về Chân Long từ miệng của vị Học Giả kia nhưng bằng cách nhìn nhận khách quan.
Chàng đã không tin một thứ nằm ngoài tầm kiểm soát của các thực thể đang tồn tại ở thế giới này đó là Thái dương lại có thể đứng về phía cái ác. Theo lý trí chàng nhận định nếu thật sự như vậy thì chỉ có một khả năng lịch sử đã được những con người ở Đế Đô này thêu dệt mà thành. Hoặc còn một lý do gì khác nữa đã được giấu đi.
Trương Vệ từ lúc nhỏ đã rất thích những câu chuyện mang thiên hướng kích thích sự tò mò tâm trí của người khác. Nên truyền thuyết về Chân Long này đã chạm đến sợi dây hiếu kỳ bên trong chàng. Nên chàng đã quyết định sẽ tìm hiểu sự thật về nó.