Trương Vệ trở về nơi tu luyện bên dưới lòng suối. Mang trong người sự bực tức sẵn có, mặc dù chàng đã phần nào sắp xếp mọi chuyện theo ý của mình, nhưng mỗi lần nghĩ đến là chàng không thể nào nhịn được cơn tức giận đang trào dâng.
Nước đang ngăn cản từng lần chàng vung quyền, nhưng đối với chàng mà nói khó khăn lại càng khiến chàng phát tiết ra hết những bực tức trong lòng. Một phần vì giây phút chia ly với Vy Hỷ Tước đang cận kề, mọi chuyện tiêu cực đang chiếm ngự tâm khảm khiến chàng không thể nào bình tĩnh được.
Sự điên cuồng đó không ngờ lại có kết quả vô cùng thuận lợi, lần vung đấm sau lại chất lượng hơn lần trước chuyển biến đó Trương Vệ không hề nhận ra. Bởi vì tâm trí của chàng đã đi nơi khác mất rồi, đến nổi việc hít thở chàng cũng không cảm thấy nó khó khăn như trước nữa, những tiến bộ này nhất thời chàng không thể nhận thấy nhưng nó vẫn đang diễn ra.
Cứ thế chàng tập luyện đến giữa trưa ngày hôm ấy.
Đến khi lên lại mặt đất thì Kinh Như Tuyết đã chờ đợi chàng từ bao giờ. Hắn vẫn như thường lệ, thả câu mặt dù chẳng bao giờ bắt được bất kỳ con cá nào.
Do tâm trạng nên bất ổn, Trương Vệ chỉ có thể ngồi bên cạnh mà đứng nhìn yên lặng một lúc lâu. Kinh Như Tuyết không nhìn cũng biết tâm tư của chàng thiếu niên trẻ tuổi liền cười nói:
"Đệ đang không tịnh tâm, thì làm sao có thể tiến bộ."
Trương Vệ lúc này cũng không màng đến chuyện gì nữa, chàng nghe Kinh Như Tuyết nói mà không muốn trả lời. Thấy vậy Kinh Như Tuyết dừng việc của mình lại rồi tiến đến gần. Xem xét qua chàng một chút rồi cười nói:
"Chỉ là xa lìa nhau trong một thời gian ngắn, mà đệ đã không chịu đựng được. Thì sao này đến giai đoạn đệ phải đối diện với bệnh lão mà qua đời thì sẽ thế nào đây. Thế giới này không có đất dành cho kẻ yếu, nếu đệ còn ủ rủ như vậy thì Tam Minh Tranh Bá đệ còn mong điều gì sẽ xảy đến đây hả."
Chàng nghe nhắc đến Tam Minh Tranh Bá ngay lập tức nhớ ra điều bản thân chàng cần phải làm. Liền đứng bật dậy, suýt chút nữa chàng đã quên mất thứ quan trọng nhất đối với chàng lúc này. Chàng như bừng tỉnh khỏi cơn mê.
"Đúng rồi, chỉ là ly biệt. Cớ sau lại phải luyến lưu để làm khó nhau, đệ hiểu rồi. Đệ sẽ quay lại để tập luyện tiếp."
Trương Vệ đã lấy lại được sự quyết tâm, Kinh Như Tuyết vui vì điều đó. Tuy nhiên hắn nhanh chóng ngăn chàng lại và nói:
"Hôm nay đến đó thôi, ta muốn cho đệ luyện một thứ mới. Vì ta đã tìm thấy một thứ vô cùng tuyệt vời bên trong cơ thể của đệ."
Vừa nghe đến đó, Trương Vệ còn ngạc nhiên cơ mà vì trước giờ chàng cứ nghĩ bản thân là phế nhân chứ. Nay lại có người nói chàng là có năng lực. Đôi khi cũng là một sự thừa nhận, chàng không nhịn được mà nói:
"Đệ có năng lực tiềm ẩn sao? Thật không ?"
"Thật! Nhưng nó đã ngủ rất sâu rồi, nếu muốn đánh thức được nó thì cần phải luyện tập một chút." Kinh Như Tuyết nhìn thấy gương mặt dở khóc dở cười của Trương Vệ thì cười phì rồi đáp.
Trương Vệ không nhịn được mà hỏi ngay.
"Đó... đó là thứ gì vậy."
"Hừm!" Nói đoạn Kinh Như Tuyết vung bàn tay đấm nhanh về phía Trương Vệ. Nắm đấm đến kế bên mắt phải của chàng mà chàng vẫn không có chút phản xạ nào. Ngay cả cái chớp mặt theo tự nhiên cũng không hề có.
Bất chợt chàng đổ mồ hôi lạnh, miệng lắp bắp không biết nên nói gì.
"Đệ có thấy ta vung tay chăng?"
"Đệ không, nhưng tỷ là người võ công cái thế thì việc đệ không nhìn thấy cũng là điều hiển nhiên mà."
Kinh Như Tuyết cười nhẹ một cái rồi nói.
"Trong thực chiến, nếu như đệ dùng chính đôi mắt bình thường của mình mà nhận định mọi chuyện thì khi quyền cước đối phương đã đến xác bên đệ vẫn không thể nhận ra được. Cho dù cả cường giả đỉnh cao, thì họ cũng không bao giờ dùng đôi mắt của bản thân mà quan sát mọi chuyện mà là bằng cảm nhận..." Nói đến đây hai mắt của Trương Vệ đã mở tròn như thể vừa tiếp nhận một kiến thức cao sâu vậy, Kinh Như Tuyết thu tay lại rồi nói tiếp:
"Theo ta."
Trương Vệ theo chân Kinh Như Tuyết bước đi vào dọc theo bờ suối, ước chừng nửa dặm đường đến một con thác lớn. Tiếng nước lớn đến mức chưa đến gần mà cũng đã có thể nghe thấy. Họ tiếp tục đi đến gần thác nước, chớp một cái Trương Vệ cùng Kinh Như Tuyết đã được phù phép đi xuyên qua dòng thác mà không có một chút ảnh hưởng nào.
Bước vào bên trong là một bầu không gian kín, Trương Vệ một khi nhìn thấy đã nhất thời choáng ngợp. Đây chẳng khác gì một cái động với những tiếng nước nhỏ giọt từ bên trên đi kèm với không khí ẩm ướt vô cùng. Và đặt biệt hơn cả là một trận đồ với hàng trăm thậm chí là triệu chiếc cọc gỗ được treo lơ lửng khắp nơi.
Chúng được nối với nhau bởi những sợi dây và được thiết kế chẳng khác gì một ma trận. Trương Vệ lần đầu chứng kiến những thứ này thì cũng ngạc nhiên vô cùng. Chàng tò mò tiến lên mà chạm thử vào một cọc gỗ, cảm nhận của nó chẳng khác gì thông thường nhưng điều bất ngờ đã ngay lập tức xảy ra.
Hàng trăm cọc gỗ từ khắp nơi trong hang động đồng loạt công kích chàng, nhưng trước đó một sợi dây từ dưới đất bật lên. Gạt giò Trương Vệ ngã nhào ra đất, sự việc diễn ra quá nhanh khiến Trương Vệ không kịp trở tay mà phải đối đầu với những thứ kia trong tư thế không mấy thuận lợi.
Kinh Như Tuyết đã vội giơ ngón trở lên hướng về phía chúng. Chân khí vô hình khống chế những chiếc cọc gỗ trên không, khiến chúng không thể rơi xuống đánh chàng. Sau đó hắn mới bình thản nói:
"Đây là thứ để giúp đệ luyện tập cảm nhận không gian." Kinh Như Tuyết phẩy nhẹ đầu ngón tay một cái, những chiếc cọc gỗ đã quay về vị trí cũ.
"Sao có thể được, đệ mới chỉ chạm nhẹ vào chúng thì đã có đến hàng trăm hàng chục thứ muốn đánh đệ. Chuyện này thật không dễ dàng."
"Hừm! Đệ vẫn chưa hiểu được mấu chốt vấn đề rồi. Được thôi, để ta chứng minh cho đệ xem."
Nói đoạn Kinh Như Tuyết dùng chỉ khí tự tay phong bế chân khí trong cơ thể. Nhất thời trở nên như người thường, bởi vì hắn tin tưởng Trương Vệ vô cùng mới làm hành động này chứ nếu không chẳng khác gì là tự sát. Trương Vệ nhìn thấy thì cũng kinh ngạc lắm, chàng cuối cùng cũng hiểu được sự tin tưởng mà một người dưng dành cho chàng còn lớn hơn người trong tộc là lớn đến nhường nào.
Sau đó Kinh Như Tuyết lấy một tấm khăn bịt mắt mình lại. Rồi xoay lại nói với Trương Vệ.
"Đệ hãy nhìn cho thật kỹ, mấu chốt không nằm ở chỗ cường giả hay không. Mà chính là nằm ở đây."
Nói đoạn hắn di chuyển dần đến chỗ trận đồ gỗ. Trương Vệ bàn hoàn liền hét lên.
"Như Tuyết tỷ cẩn thận... mắt thường còn không nó được... ớ..."
Lời Trương Vệ còn chưa nói xong hắn đã trực tiếp chạm đến chúng. Ngay lập tức những chiếc cọc gỗ hóa như những viên đạn với tốc độ kinh hoàng lao đến vun vút. Trương Vệ bắt đầu lo lắng cho sự an nguy của Kinh Như Tuyết, chàng bất chợt không dám nhìn thẳng.
Nhưng Kinh Như Tuyết chẳng hề nao núng, với đôi mắt đã bị che mất đi tầm nhìn. Hắn vẫn ngẩng đầu lên nhìn về phía thiên la địa võng cọc gỗ vừa được giăng ra. Với thứ trước mắt đừng nói là Trương Vệ có thể né được nếu chàng là người thực hiện.