Nhận được lời khen ngợi ấy, gương mặt của Trương Vệ liền nở rộ như đóa hoa, tươi cười khoái chí. Thành công hôm nay không biết chàng đã trải qua những sự luyện tập như thế nào. Nhưng những lời nói động viên đó đã khiến chàng không thể nào kiềm được cảm xúc.
Kinh mạch không thể xếp ngang hàng với công pháp nhưng cũng là một thứ quan trọng chẳng kém. Vì đó là nơi tích trữ công lực của bản thể, hay nói một cách khác là chân khí sẽ được lưu tại trong kỳ kinh bát mạch bản nguyên. Và được chủ thể đem ra sử dụng trong tất cả các trường hợp.
Phàm những tu hành giả phải trên bốn mươi tầng công pháp thì việc tu luyện kinh mạch mới bắt đầu diễn ra. Nhưng lúc này mặt dù chàng thiếu niên trẻ vẫn chưa đạt đến vẫn được ngưỡng sức mạnh cần thiết mà đã được tu luyện thì còn điều gì là tuyệt vời hơn thế.
Nụ cười vẫn đang tươi thì bỗng dưng chàng lại ngưng trọng, vẻ mặt có nét không tin cho lắm. Bèn hỏi:
"Tuy tỷ nói vậy, nhưng đệ mới 30 tầng công pháp. Chưa thể mở chu thiên cơ mà, liệu có ổn không."
Trước câu nói có phần ngây ngô, Kinh Như Tuyết liền bắt chéo chân, ngươi hơi nghiêng về sau một chút. Thư thả với ngữ khí cao ngạo nói:
"Ta nói đệ đấy, nghĩ ta là ai chứ hả! Không có gì trên thế giới này mà ta không thể can thiệp, xoay chuyển càn khôn chỉ trong nhất thời."
Nghe vậy Trương Vệ mới gật đầu vui vẻ. Sau đó Kinh Như Tuyết, lấy từ trong áo ra một tờ giấy trắng đã được cẩn thận xếp lại làm mấy lần, đặt nhẹ nó lên bàn sau đó nhàn nhạ giao phó:
"Lần này về lại Đế Đô hãy tranh thủ tận hưởng thời gian rảnh rỗi mà tịnh dưỡng thân thể. Nhưng đừng quên nội tu mỗi ngày, sau khi quay lại mang đến cho ta những thứ ở bên trong này. Có nó ta sẽ giúp đệ triệt để thăng tiến."
Ánh mắt Trương Vệ nhìn qua thứ đó, rồi nhanh chóng cất nó vào trong nạp giới. Lúc này thì chàng cũng không còn điều gì bận lòng nữa, bèn đứng lên định đi. Thì liền nhớ ra chuyện gì đó, liền quay lại nhìn Kinh Như Tuyết mà cười.
"Còn một chuyện nữa..."
"Đệ cứ nói đi... ta vẫn đang nghe."
"Giả sử... chỉ là giả sử thôi nhé!" Vừa nói chàng vừa nhìn biểu hiện của Kinh Như Tuyết thấy hắn không nói gì mà chỉ gật nhẹ đầu và tận hưởng trà đạo. Lúc đó chàng mới nói tiếp.
"Đệ đang luyện công pháp ngoại môn, đến lúc khảo thí thực lực ắt hẳn sẽ bị lộ ra. Vậy thì lúc đó, đệ có quyền nói ra tên tỷ không."
Vừa nghe đến vấn đề đó, hành động của hắn ngưng lại vài giây, đồng thời trong ánh mắt của Kinh Như Tuyết có một chút ẩn khuất. Nếu không tinh ý rất khó để nhận ra, nhưng chẳng hề gì.
Hắn liền mỉm cười đầy miễn cưỡng, sau đó đặt ly trà đương uống dỡ xuống bàn.
"Vậy ý của đệ là như thế nào? Đệ muốn ta đến chăng?"
"Nếu như tỷ thấy khó... vậy thì để đệ tìm cách khác."
Trương Vệ cũng rất tinh tường, thông qua lời nói cùng ngữ khí của Kinh Như Tuyết, nhận ra hắn có vẻ không muốn điều đó xảy đến. Nên chàng quyết định sẽ tìm đến phương án khác mà bỏ qua chuyện này, xem như thể là chưa nói gì.
"Nếu ta nói, ta chỉ xem đệ là một người thân hay một điều tương tự như thế mà truyền dạy chứ không xem đệ là sư đồ. Đệ có tin không?"
"Đệ tin mà, trước giờ đệ chưa làm bao giờ xem tỷ là sư tôn của mình. Đệ chỉ nghĩ đơn giản Như Tuyết tỷ là một đại tỷ trong nhà mà đối đãi thôi."Trương Vệ nghe vậy, không một chút do dự gật đầu ngầm thừa nhận.
Kinh Như Tuyết nhận được hồi đáp thì cũng mừng thầm trong lòng. Suốt mấy ngàn năm nay hắn chưa từng nhận bất kỳ ai làm môn hạ chứ đừng nói trực tiếp thu nạp đệ tử. Một kẻ như hắn có rất nhiều kẻ thù, suy cho cùng cũng là nghĩ cho gia tộc họ Trương mà thôi.
"Ta đến cũng được, tuy nhiên đệ phải nghe sự an bài của ta."
"Vâng."
Được sự đồng ý, Trương Vệ vui còn hơn gì, chàng cười không ngậm được mồm. Khi thấy mọi chuyện tương lai có vẽ đã ổn, chàng bèn đứng lên chào cáo biệt Kinh Như Tuyết mà nhanh chóng rời khỏi trang viện này cho kịp trở về Đế Đô trước khi trời sập tối.
Nhìn bóng dáng Trương Vệ dần khuất bóng sau ngã rẽ, Như Tuyết thở dài một hơi, nói nhỏ chỉ để bản thân nghe thấy:
"Thời gian đúng là trôi nhanh thật, mới ngày nào tiểu tử đó còn chạy theo mình. Một tiếng tỷ, hai tiếng tỷ ngân nga không ngớt.
Chớp mắt một cái nó đã mười tám, sắp bước vào giai đoạn trưởng thành của đời người...Khoảng thời gian đó cứ ngỡ như mới chỉ hôm qua."
Nói đoạn Kinh Như Tuyết chuyển dịch tầm nhìn về phía cánh rừng hoa anh đào trước mặt, song thủ vô thức mà khoanh lại.
Phải nói rằng, với vóc dáng của hắn lúc này mong manh chả khác gì một nữ nhân. Chả trách Trương Vệ lại gọi hắn bằng một danh xưng như thế.
Nhưng thứ còn lưu lại là khuôn mặt ấy, cũng đừng vội nghĩ nó thuần là nam nhân. Sở dĩ hắn xả tóc dài mà không buộc lên nhằm để che đi những khuyết điểm không đáng có, đồng thời khiến người khác nghĩ hắn là nhi nữ.
...
Khung cảnh dần xế chiều, kết hợp với hình bóng le lỏi in hằn trên mặt hồ trong vắt.
Đâu đó thể hiện một sự cô đơn không thể nói ra được bằng lời của một cường giả.
Cảnh đẹp lá rơi, phong cảnh trầm lắng, Kinh Như Tuyết lười thì hóa phép, còn chán thì tự tay rót lấy trà nhâm nhi thưởng thức. Thời gian như nước cứ thế lặng lẽ trôi đi.
Trước những cơn gió thoảng nhẹ nhàng, Kinh Như Tuyết đã ngủ say trong tư thế ngồi từ khi nào không hay.
Khi trời càng về tối thì những luồng gió lại càng mạnh, cuốn theo những tạp vật bay vào trong nội đình.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi mà xung quanh Kinh Như Tuyết phủ khắp màu hồng phai của hoa anh đào. Và cũng không quá lâu để màn đêm tiến lên thay thế cho màu của ánh sáng.
Mặc cho không gian có biến chuyển thì hắn vẫn như thế, lặng lẽ chìm sâu vào trong giấc mộng.
Nói qua một chút về trang viện của Kinh Như Tuyết.
Nơi đây được gọi là Vấn Lạc Nhai và được xây dựng trên trũng nước lớn nằm bên trong một khu rừng cực kỳ rộng lớn tên là Ẩn Quỷ Cốc. Tương truyền nơi đây hàng triệu năm về trước là nơi giao thoa của tinh hoa nhật nguyệt và còn là nơi Ngự Long cư ngụ.
Trãi qua hàng trăm cuộc chiến lớn nhỏ trong suốt chiều dài lịch sử đã khiến nơi này từ lâu đã không còn được biết đến và dần lui vào quên lãng. Cùng với truyền thuyết về tên gọi của nó cũng đã phần nào khiến nơi đây càng trở nên huyền bí.
Chính vì sự đặt biệt đó, Kinh Như Tuyết đã chọn nơi này làm nơi cư ngụ nhằm tránh khỏi những đấu đá của thiên hạ, yên bình mà hưởng thụ khoảng thời gian yên tịnh.
Dù thời gian đã bỏ quên nơi này vào tiềm thức nhưng không có nghĩa là không có kẻ sẽ đến viếng thăm. Nhằm tránh khỏi những đối tượng không mời mà đến, hắn đã tạo nên một kết giới vô hình bao quanh hồ nước này.
Ngoại trừ những người được hắn cho phép ra thì hầu như không một ai biết đến nơi đây.
Bên cạnh đó còn có một lớp phòng thủ đặt biệt ở bên ngoài Vấn Lạc Nhai. Đấy chính là những hoang thú với thực lực cực cao. Chính vì lẽ đó trang viện này không khác gì một pháo đài bất khả xâm phạm.
Và Kinh Như Tuyết chẳng khác gì một vị vua không ngai đang ẩn sâu đằng sau tấm màn nhung làm bằng gỗ và cây.