Quay trở lại nơi thí luyện trường của Trương gia. Bây giờ đã quá giờ trưa tiến đến đầu giờ chiều.
Sau khi Trương Vệ thị uy khả năng của bản thân cho tất cả tộc nhân thì không khí nơi đây đã có phần trầm xuống. Họ không muốn thừa nhận cũng phải e sợ phần nào trước sức mạnh chưa được kiểm chứng này.
Về phần các vị trưởng bối có người hài lòng thì cũng có người nghi kỵ thậm chí là đố kỵ. Cuộc sống mà nếu bạn tệ quá cũng bị nói và tốt quá cũng sẽ bị nói. Làm sao có thể vừa lòng hết tất cả người trong thiên hạ được.
Tuy nhiên thời khắc buổi hẹn với Tiên tộc đang đến gần, nên các trưởng bối đều đã chuẩn bị rời khỏi đây. Nhưng Tứ Trưởng Lão dường như đã nhớ ra thứ gì đó. Liền nhanh chóng tiến lên chắn trước mặt Trương Bảo mà nói vọng xuống sân thí luyện nơi Trương Vệ đang đứng.
"Trương Vệ ngươi vẫn chưa tiến hành nghi thức kiểm chứng thực lực. Bởi vì ngươi đến trễ, giờ hãy làm đi."
Lời nói đó vừa vang lên, khiến mọi người liền trở nên sôi nổi hơn hẳn, đã có cái để bọn chúng lấy ra mà bàn tán. Thậm chí ở một góc khán này những kẻ này còn cá cược xem Trương Vệ thực lực thật sự đang đứng ở đâu. Bọn họ liền vẽ ra bàn những ô mà Trương Vệ có thể đạt được gồm 6 ô tất cả mỗi ô năm tầng công pháp. Sau đó chụm lại thi nhau bỏ tiền vào.
Đương nhiên gia đình Nhị phòng cũng không đứng ngoài cuộc vui này. Bọn họ cũng rất muốn biết khả năng thực sự của chàng. Triết Hạn ngồi từ xa đoán Trương Vệ chỉ đang quanh quẩn ở tầng 35. Nhưng hắn vẫn không dám quả quyết nên chỉ ngồi nhìn mà thôi không tham gia vào vụ cá cược kia.
Nhưng Trương Khả Nhi thì vẫn đang tức anh ách nên không nhịn được mà đi tới nơi lũ tộc nhân đang tụ lại một chỗ mà bỏ tiền vào một ô trên bàn cá Trương Vệ trong khoảng 30-35. Điều đặt biệt là ô 45-50 hầu như chỉ có một người đặt mà tỉ lệ lại một ăn một trăm nữa chứ. Thấy vậy Khả Nhi cười, và nói:
"Tên nào ngốc mà đặt vào ô này vậy. Xem ra hắn rất lạc quan vào Trương Vệ ha. Tận 20 xu cơ."
Mọi người xung quanh liền thi nhau cười, chúng liền dùng ánh mắt dò xem ai là người đặt đặng chế giễu.
Cuối cùng ánh mắt nhìn đến một cậu bé nhỏ tuổi chắc độ chừng 13-14 cậu bé là Trương Kiệt. Cậu bé là cháu của Tứ Trưởng Lão mặc dù nói cậu bé không thân với Trương Vệ cho lắm, nhưng cậu thi thoảng được Trương Vệ dẫn ra ngoài đãi ăn.
Thấy mọi người nhìn bản thân với ánh mắt dè bỉu, cậu bé dường như sắp khóc vì không chịu được áp lực.
Bọn họ được thế thì công kích.
Kẻ thì nói:
"Này Trương tiểu đệ. Đệ nghĩ sao mà lại đặt những 20 xu cho tên Trương Vệ vậy. Nếu đệ có niềm tin với hắn như vậy thì sau không đặt hết tất cả tiền của đệ đi. Sao nào dám không."
Người thì cười:
"Hahaha. Vì nó không dám tin nên mới đặt ít như vậy."
Kẻ khác thì cầm đồng xu mà nhóc ấy đã đặt lên và tiến lại gần đưa nó trước mặt cậu. Rồi cười nói.
"Cầm lấy mà biến đi. Cược bọn ta chỉ nhận trên một lượng hiểu không. Nhóc không có thì đừng có tham gia vào việc của người lớn."
Trương Kiệt lần đầu bị nhiều ánh mắt đổ dồn nên có phần bị áp đảo, cơ thể run lên bần bật. Như thể chỉ cần một tác động nhẹ là cậu rất có thể sẽ khóc lên thật lớn. Nhưng không hiểu vì lý do gì, đột nhiên trong ánh mắt trẻ thơ ấy lại hiện ra hai chữ kiên định.
Trương Kiệt đưa bàn tay nhỏ bé lên nắm lấy tiền xu của mình, rồi nhanh chóng đẩy người đó sang một bên. Tiếp đến chạy nhanh về phía bàn cược, mạnh mẽ đặt tiền của mình về lại vị trí đặt cược như cũ. Bất chấp những lời nói không có tí sức nặng kia, ít nhất là với bản thân cậu nghĩ vậy.
Mọi người xung quanh cũng bất ngờ vì hành động này của Trương Kiệt. Cậu lại thêm một câu sau khi để đồng xu về vị trí cũ:
"Trương Vệ ca, sẽ là người mạnh nhất Trương gia. Đệ tin Vệ ca sẽ làm được."
Mọi người thấy một đứa bé có thể thốt ra những câu từ như thế thì chợt ngừng lại một tí vì sững sờ nhưng rất nhanh sau đó thì cười phá lên.
"Haha. Còn bé tí mà tỏ ra khí chất của bậc anh hùng rồi đó nhỉ."
Trương Khả Nhi thấy rõ điều này, không chần chừ nàng tiến lên trước mọi người. Hướng tầm mắt về phía Trương Kiệt và nói:
"Trương đệ, đệ há cố chấp như vậy. Ai trong chúng ta đều biết không có chuyện trong 2 năm mà thăng tận 40 bậc thậm chí là hơn thế, bọn ta miễn cưỡng cược 30 là đã lố lăng lắm rồi. Số tiền của đệ mặc dù không đáng là bao, nhưng ta chỉ muốn đệ cân nhắc cho kỹ lựa chọn của bản thân. Vì sau này còn có rất nhiều chuyện không phải sai là có thể làm lại đâu."
Trước ánh mắt kiên định của Khả Nhi cùng thái độ của những người lớn tuổi hơn ở đây khiến Trương Kiệt có phần do dư. Bàn tay của cậu vô thức siết chặt lại vào nhau, đầu hơi cúi xuống, mái tóc của cậu vô tình phủ lên biểu cảm trên gương mặt. Chỉ kịp thấy cơ thể Trương Kiệt run lên những trận nhỏ.
Chưa tới một phút cậu ngẩng đầu lên hét lớn giọng hãy vẫn còn run:
"Trương Vệ ca chắc chắn sẽ cho các người thấy. Thế nào là kỳ tích." Với hai má ửng đỏ lên vì ngại và sắp khóc.
Tiếng thét ấy truyền đến tay của Trương Ngọc bên kia khán đài. Không một giây suy nghĩ nàng liến xuất hiện bên cạnh của Trương Kiệt, để lại nơi hàng ghế kia màn tàn ảnh màu hồng. Nàng cúi xuống vỗ về Trương Kiệt:
"Đừng lo, Tỷ đến giúp đệ đây." cùng nụ cười thân thiện ôn hòa. Những điều đó khiến Trương Kiệt như được tiếp thêm sức mạnh."Ừm" một lời đáp đầy tự tin.
Sau đó nàng chậm rãi đừng lên và nói:
"Cả đám người lớn mà vây lại ức hiếp một đứa nhóc còn ra thể thống gì."
Sự xuất hiện của Trương Ngọc khiến bọn họ bất giác rén ngang, lùi vài bước về phía sau. Nhìn nhau và không biết giải thích thế nào.
Vẻ đẹp sắc sảo của nữ nhân đó khiến nam nhân chứng kiến đều không dám to tiếng thậm chí là không dám nhìn thẳng. Trương Ngọc trực tiếp đưa tay lên lấy cây trâm cài tóc bằng vàng của mình. Sau đó trực tiếp bỏ xuống chiếc ô cược Trương Vệ 35-40 cùng với Trương Kiệt. Mái tóc theo đó mà rơi xuống tô điểm cho nàng thêm, đến mức xinh đẹp như những vị tiên trong tranh.
Sau đó Trương Ngọc nheo đôi chân mày lại nhìn họ và nói:
"Nếu các ngươi nghĩ rằng thế giới quan hạn hẹp của các ngươi là đúng thì được thôi. Ta đặt nó thế nào? không ý kiến gì chứ?"
Bọn họ thấy vậy thì nhìn nhau mà câm lặng.
"Chuyện này..."
Nhìn thôi cũng đủ biết chiếc trâm kia giá trị không hề nhỏ. Nếu thực sự mà một đền trăm thì bọn họ chắc chắn không thể kham nổi. Nhưng nếu họ thắng thì số tiền thu lại cũng không nhỏ. Lũ tộc nhân thật sự không có tiếng nói trong việc này chỉ trông chờ vào Khả Nhi lên tiếng mà thôi.
Khả Nhi nhìn thấy thái độ quả quyết của Trương Ngọc cùng sự ức chế từ đầu đến giờ đã không thể nào nhịn thêm được nữa. Trực tiếp tiến lên với những bước chân mạnh mẽ, cười khẽ nhưng chứa đầy sự bực tức nói với Trương Ngọc:
"Trương muội tử, muội muốn sống chết với Trương Vệ đến vậy hay sao?"
Đáp lại Trương Ngọc cười ẩn ý đáp:
"Chẳng phải tỷ muốn thắng ta một lần hay sao, vậy thì chúng ta cược một ván đi."
Sự phẫn nộ cùng nhịn nhục từ đầu đến giờ khiến Khả Nhi từ lâu đã không còn lý trí nữa. Nàng mạnh miệng nói lớn:
"Được vậy thì cược, nếu ta thắng muội phải tách khỏi Trương Vệ và đi theo ca ca ta... Bưng nước hầu hạ ta trong hai năm. Thế nào?"
"Vậy còn nếu tỷ thua."
"Tùy muội xử trí."
"Được. Quân tử nhất ngôn mọi người ở đây đều là nhân chứng."
Mọi người thấy cuộc cá cược này thú vị quá nỗi, trong lòng liền thấy rạo rực hết cả lên. Ánh mắt nhanh chóng hương về phía sân nơi Trương Vệ đang đứng.