Trở về đêm hôm trước.
Sau khi kế hoạch của Kỳ Chính đã phần nào đi đúng như hướng mà lão đã an bài. Thì trong lòng cũng có phần nào vui thỏa, tâm trạng cởi mở thì làm việc gì cũng tràn đầy năng lượng.
Mặc dù nói ban đầu lão cũng không muốn mọi chuyện lại phức tạp như thế, nhưng rốt cuộc mọi thứ đã đi đúng hướng mà lão đã đề ra. Nhưng điều lão làm lại chỉ xuất phát từ một phía khiến Thừa tướng Lâm Chánh không mấy hài lòng. Ông đến đây để báo cho Kỳ Chính một thông tin không mấy tích cực. Đồng thời đe doạ hắn một phen.
Lâm Chánh hớp vội mấy ngụm trà, sau đó dùng ánh mắt ghim chặt lên khuôn mặt của Kỳ Chính rồi lạnh lùng nói:
"Tin tức từ tiền tuyến báo về, nay chiến sự ở Hoa Nam đã trở nên vô cùng xấu. Thất Đại Trưởng Lão của Ma Tộc đều đã đến đó, khiến Tiên Đế không thể nhanh chóng giành được thắng lợi như đã tính từ ban đầu. Cho nên đã điều thêm quân đến đó chi viện, khi này phải nói Đế Đô này không còn được sự bảo hộ tuyệt đối như trước nữa."
"Chuyện này, quả thật là không mấy vui vẻ. Nhưng cũng không đáng lo lắm, chẳng phải xưa nay trận chiến vẫn căng thẳng như vậy hay sao? Chúng ta chỉ cần một bước ngoặt là có thể định đoạt trận đại chiến kia rồi. Và đó chính là thông tin về Chân Long."
Giọng điệu nhắc đến " Chân Long" của Kỳ Chính đầy hứng khởi. Như thể lão đã khẳng định chắc như đinh đóng cột Trương Vệ chính là Chân Long. Điều này một phần cũng xuất phát bởi vì Lâm Chánh đã khẳng định khi trước, đã phần nào tạo một niềm tin tuyệt đối nơi Quản đốc Đế Đô.
"Vấn đề chính là nằm ở đó, có lẽ ngươi vẫn chưa biết. Trong những ngày tới, Đại Hoàng Tử sẽ dẫn quân đội hoàng gia của Tiên tộc đến nhằm gia cố thêm cho Đế Đô này binh lực. Bởi vì Tiên tộc không muốn mất Đế Đô này..."
Xoảng.
Lời vừa được Lâm Chánh nói ra khiến Kỳ Chính nhất thời run sợ. Cái ly trà lão đang cầm trên tay cũng không tự chủ được mà rơi luôn xuống đất khiến nước cùng mảnh vỡ rơi tứ tung. Gương mặt trung niên của lão cũng đã ẩn hiện lên một điều gì đó căng thẳng.
"Chẳng phải, lúc này nên gia cố phòng thủ Tiên giới hay sao. Tại sao lại chủ trương phòng thủ Đế Đô vào lúc này. Trong khi kế hoạch của ta vẫn đang diễn ra chứ."
"Thông tin này là tin mật được thủ hạ trong hoàng thất nhắn lại với ta. Vẫn chưa được truyền ra, chỉ biết rằng nó xuất phát từ Độc Cô Ngạo. Bây giờ ngươi biết sự nguy hiểm khi mà Chân Long không phải là Trương Vệ là như nào rồi chứ? Tiên gia từ trước đến giờ đối với Nhân giới luôn thể hiện là một đạo nhân nghĩa, minh bạch trong mọi chuyện. Nay chúng ta đánh liều làm việc đó, không tránh khỏi sự phẫn nộ của Nhân tộc, khi đó Tiên Đế chắc hẳn sẽ đưa chúng ta làm con tốt thí mà..."
Nói đoạn lão đưa bàn tay lên ngay cổ, làm động tác cứa.
"TRẢM."
Lời nói này khiến Kỳ Chính như thể mất đi sinh khí, bàn tay tự động bấu vào nhau đồng thời liên tục cử động. Như thể tâm trạng rối bời.
"Nhưng ngươi vẫn còn đường lui, nếu tiểu tử kia thật là Chân Long. Thì ta nói, dù là Đại Hoàng tử hay Tiên Đế đều một lòng muốn diệt trừ cho nên có thể bỏ qua điều đó từ tội nhân trở thành anh hùng chỉ trong một khoảnh khắc." Lâm Chánh hít nhanh một hơi lạnh, khoát tay áo ra sau lưng nói tiếp.
"Nhưng lần trước ngươi phân tích, thì cũng không thể loại trừ khả năng chỉ là chúng ta suy nghĩ quá nhiều. Thật sự không thể, chắc chắn được bất kỳ điều gì?" Lần này nhắc đến Trương Vệ sự hứng khởi của lão đã vơi đi phần nào trong tâm trí, vì nhiều thông tin tiêu cực đến cùng lúc khiến tâm trạng có phần không trụ vững." Xem ra ta phải đến thu lại Dạ Hành Y từ trong người của họ Từ để phòng chuyện bất trắc diễn ra." Kỳ Chính liền đứng lên, hướng tầm nhìn về bên ngoài.
"Khoan đã." Lâm Chánh liền đưa tay ngăn lại. "Canh bạc lớn này, chẳng phải rất thú vị hay sao. Ta đến nói cho ngươi những rủi ro mà chúng ta sẽ phải gánh chịu, nhưng đây lại là một chuyện mà đáng để đánh đổi đấy chứ."
Thấy hành động cùng lời nói Lâm Chánh không nhất quán với nhau, khiến Kỳ Chính cũng ngạc nhiên. Nhưng cũng muốn nghe thử xem đó là chuyện gì liền đi lại gần để nghe cho tường tận.
"Hôm nay ta đã thấy được một chuyện rất thú vị. Đó chính là dược sư họ Thẩm, đã cùng Vương Trúc Chi nói chuyện trong hành lang vắng. Đồng thời nữ tử đó lại có tình cảm đặc biệt dành cho Trương Vệ, từ ánh mắt của nhi nữ đó ta có thể nhận ra nó đã rơi vào lưới tình. Lại càng khẳng định Chân Long thực sự đang ở trong đại hội lần này. Mục đích của Nữ Đế chắc hẳn không sai."
"Vậy ý của ngươi là..." Kỳ Chính nhỏ giọng hỏi.
"Nữ Đế còn lưu lại đây, chứng tỏ đã thấy được điều gì đó rồi. Mặc dù nói, nếu hoàng tử đến thì chúng ta thực sự không hề có cơ hội nào để trở mình. Nhưng nếu Chân Long đã ở trước mắt mà không dám liều lĩnh đánh đổi thì quả thật uổng một cuộc đời."
Lời vừa nói ra, khiến Kỳ Chính cũng do dự phần nào. Quả thật, danh lợi phía trước mắt ai mà không mong muốn cơ chứ. Kỳ Chính xuất phát điểm cũng chỉ là một tên lính quèn trong quân ngũ, may mắn lập được nhiều kỳ công mà không ai ngờ đến mới có thể thuận lợi bước đến chức vụ Quản đốc Đế Đô như lúc này.
Nhưng con người ta thường nói, lòng tham thì vô đáy không bao giờ là đủ. Ở Đế Đô này mặc dù lão đã có một cuộc sống hằng mong đợi, nhưng thọ nguyên của lão cũng có giới hạn vì thực lực đã không thể thăng tiến được nữa. Cái lão cần chính là kéo dài thọ nguyên để tận hưởng cuộc sống này thêm. Mà muốn làm được điều đó, bằng sức thường thì không thể, chỉ có Liên Ngân Bảo Châu của Tiên Đế có thể giúp hắn.
Mà muốn Tiên Đế ban thưởng thì phải lập ra một đại công lớn và Chân Long không phải là kết quả đáng mong chờ hay sao. Lâm Chánh cũng tương tự như vậy, lão suy cho cùng có cốt tiên thọ nguyên hơn người phàm cũng không nhiều. Lão không có căn nguyên để tu luyện, đồng thời đam mê phú quý. Nên mới làm Thừa tướng của Kiến Quốc. Nhưng nay lão cũng đã đầu tám, sống không còn được bao lâu nữa.
Với lão chết là hết, nhưng lưu luyến phàm trần vẫn còn rất cao. Coi như lần đánh cược này, là tự thân lão dành lấy. Dù không muốn chia sẻ nó cho bất kỳ ai, nhưng lão đành phải chia nó cùng với Kỳ Chính vì suy cho cùng Kỳ Chính có cùng một khát vọng trường thọ như lão còn điều gì tuyệt vời hơn thế.
Cuối cùng thì Kỳ Chính cũng không thể cưỡng lại được sự hấp dẫn mà nó có thể mang lại. Liền cùng Lâm Chánh đánh cược cho lần này, đồng thời cầu mong Hoàng tử đến muộn. Bởi vì thời gian vẫn chưa từng được thông báo xuống, cho nên dù Trương Vệ có là Chân Long hay không đều sẽ được giải quyết sớm bằng cách đưa Trương Vệ ra đánh trận đầu tiên vào hừng đông.
Khi đó thì sẽ tránh được những cớ sự về sau. Nhưng đối với Lâm Chánh mà nói, lão vẫn không yên lòng về kế hoạch này. Liền cắt cử một vài thân tín đứng chờ trước bờ biển Bắc dặn dò họ khi thấy ánh sáng phát ra từ trong sương mù. Thì ngay lập tức truyền tin báo đến Tâm Thanh Trường ngay lập tức để lão cùng Kỳ Chính có thể tìm cách thu hồi thật nhanh Dạ Hành Y.