Hỏa chân khí từ đan điền bạo phát ra mạnh mẽ. Nhanh chóng chạy đi khắp kỳ kinh bát mạch.
Làm cơ thể Trương Vệ trở nên nóng ran. Hàn khí nơi bàn tay giao đấu với chân khí được một lúc cũng đã bị giải trừ. Thành công thoát khỏi sự ảnh hưởng của Hàn Nha Thảo. Trương Vệ liền đổi mục tiêu sang nữ nhân thần bí kia.
Vì có thứ chàng phải đòi lại cho bằng được, liền lớn giọng:
"Nữ nhân đáng ghét đứng lại cho ta."
Lời vừa thốt ra, chàng đã đồng thời đạp bàn chân lên mặt đất. Như tư thế chim Nhạn mà lướt đến chắn ngang trước mặt nữ nhân.
Khi mặt đối mặt, chàng mới nhìn thấy được rõ dung mạo của nàng. Mặc dù nói mỹ nhân trong thiên hạ này không hiếm. Nhưng nhan sắc trước mắt Trương Vệ lúc này. Có một cái gì đó rất khác biệt.
Đôi mắt u buồn được khắc lên gương mặt sắc sảo đến từng chi tiết. Làm toát ra một khí chất, của một nữ nhân trưởng thành và lạnh lùng.
Trương Vệ thấy mỹ nhân thì cũng không nỡ mà lớn tiếng, nhưng nhiệm vụ vẫn là nhiệm vụ. Luôn được chàng đặt lên hàng đầu. Nên đã cố nặn ra một gương mặt giận dữ đầy chất hăm dọa.
Về phía nữ nhân kia, nàng nhìn thấy Trương Vệ đang giận dữ, thì chỉ đáp lại bằng nụ cười xã giao. Lạnh nhạt hỏi:
"Thiếu hiệp gọi ta lại là có việc gì ?"
Trương Vệ nhìn ra thái độ có phần hời hợt của nữ nhân, thì bất chợt lại khuấy động cơn giận của chàng thêm lên. Liền không kiêng nể gì mà quát thẳng vào mặt nàng ta:
"Hàn Nha Thảo là của ta. Biết điều thì trả nó lại đây."
"À ! thì ra ngươi vì nó mà đến. Nhưng ngươi vừa nói nó là của ngươi sao ?"
Trước câu hỏi của nữ nhân, Trương Vệ liền gật nhẹ đầu thừa nhận, nhưng vẫn không quên lên tiếng dằn mặt đối phương:
"Phải ! Chính ta đã thấy nó trước. Ngươi đến sau mà tự tay lấy nó đi khỏi. Thật không biết điều gì hết."
Câu nói này dường như đã đánh động đến nữ nhân, khiến đôi mi mỏng của nàng khẽ chuyển động như thể hiện ra một chút tức giận. Nhưng cái gương mặt ấy vẫn không lấy chút biểu cảm gì lớn lao.
Nàng chậc lưỡi một cái. Rồi dùng những lời lẽ đanh thép đáp lại ngay lập tức:
"Nếu sự thật là ngươi đã thấy nó trước thì sao nào ? Ngươi đã thu được nó hay chưa ? Nếu ngươi đã bất tài vô dụng không làm được. Thì sao có thể nói nó là của ngươi. Đất này không phải của nhà ngươi, cây cũng không phải do ngươi trồng. Ngươi lấy quyền gì mà quản ta ?"
"Cô..."
Một chữ vừa được chàng thốt ra, bao hàm sự giận dữ và bất lực trong lời lẽ.
Lời nói của nữ nhân xoáy thẳng vào lý lẽ. Khiến chàng không thể nói gì hơn, ngoài sự bất mãn được thổ lộ ra ngoài bằng giọng điệu.
Tuy nhiên đã là nam nhân, chàng lý nào lại để nữ nhân chèn ép như thế. Hàn Nha Thảo đã ngay trước mặt nay lại để nó vụt mất, thì còn gì có thể nhục nhã bằng.
Chàng không nghĩ nhiều, bàn tay vô thức nắm chặt, hằn học lớn giọng nói:
"Ta hỏi lại lần nữa có giao ra đây không ?"
Câu nói hăm dọa này của Trương Vệ khiến nữ nhân phải chuyển dịch ánh mắt nhìn chăm chú về phía mình.
Nữ nhân ấy nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt của Trương Vệ nói thật thì cũng không thật, mà là giả cũng không sai. Khiến nàng ngay lập tức nhận ra là Trương Vệ đang cố tỏ ra bản thân mình là một kẻ đáng sợ lưu manh.
Nhưng cái bản mặt non nớt của chàng không thể che giấu được nhiều điều. Tức giận! điều đó là hiển nhiên nhưng mà nó chỉ chiếm một phần lý do mà thôi.
Cái chính là chàng không muốn mạo hiểm ở cái nơi như thế này thêm. Nếu không lấy được Hàn Nha Thảo kia. Thì nguy hiểm lại gia tăng thêm bội phần. Suy cho cùng cũng là tham sống sợ chết.
Thường ngày chàng bị bắt nạt, nay lại muốn đổi vai đi bắt nạt người khác không biết chừng cảm xúc sẽ như thế nào.
Nữ nhân dường như không muốn nhiều lời vô bổ. Cứ thế lạnh lùng quay lưng, chả buồn để tâm đến cảm xúc của Trương Vệ. Mà muốn rời khỏi đây nhanh chóng.
Cảm thấy lời nói của bản thân không có sức nặng với nàng. Chàng liền nhận ra không thể dùng lý lẽ để giải quyết vấn đề này rồi. Không nhún nhường nữa mà quát lớn kèm vẻ mặt như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương:
"Là ngươi ép ta."
Khi ngôn từ bất lực, thì bạo lực sẽ lên ngôi. Lời vừa dứt chàng liền động thủ hướng về phía cái giỏ chứa dược liệu phía sau lưng. Quyết tâm lấy lại Hàn Nha Thảo bằng vũ lực.
Nhún nhẹ người chàng nhảy chồm đến như một con thỏ.
Về phía nữ nhân, không khó để nàng nhận ra được hành động tiếp theo của Trương Vệ. Kẻ tinh ý sẽ nhận ra là chàng đang nhỏ nhen, tính toán với nữ nhân. Nên bằng mọi cách sẽ lấy cho bằng được thứ thuộc về mình.
Nên từ khi xoay lưng bỏ đi sự đề phòng của nàng là có.
Chỉ cần nghe một chút âm thanh của gió, nàng đã nhận ra sự lỗ mãng của Trương Vệ rồi. Liền xoay người sang phải mà tránh đi một lần bồ tới của chàng.
Cước pháp quá nhanh khiến Trương Vệ lỡ đà, để lộ ra một sơ hở cực lớn. Không một chút do dự, nữ nhân tung hữu cước vào mạn sườn của chàng.
Trương Vệ cũng nhận ra sự bất cẩn của mình, nhưng không kịp làm gì hơn. Liền xoay người lại dùng phần khuỷu tay tả mà lãnh trọn cước pháp đó nhằm bảo vệ cơ thể của chính mình.
Cước pháp mang theo kình lực lớn. Đẩy Trương Vệ văng ra xa hơn hai trượng. Chạm vào thân cây gần đó.
Phần lưng của chàng va đập mạnh vào đó khiến nó kêu một cái.
Rắc.
Thân cây bị xé toạc ra nhưng chưa đến mức đổ ngã.
Đồng thời toàn thân Trương Vệ không kiểm soát được mà rơi thẳng xuống mặt đất.
Bịch.
Chàng đang lồm cồm ngồi dậy thì nữ nhân đã lao đến tiếp tục tấn công không một chút khoan nhượng mà nhắm vào phần đầu phải của chàng.
Hữu cước pháp uy lực đến nỗi màng nhĩ chàng nghe rõ được tiếng gió kêu. Nhanh tay lẹ mắt chàng buộc phải đưa phần bắp tay phải dựng đứng lên bảo vệ phần đầu.
Bộp.
Cước pháp đã bị chặn lại trước sự nỗ lực của chàng.
Trong tư thế đang quỳ một chân xuống mặt đất, không có thế để chống cự. Nên buộc chàng phải dùng hết sức bình sinh, vận dụng hết các thớ cơ bên trong cơ thể ra mà đáp trả.
Sau khi bị chặn lại, nữ nhân tiếp tục dùng thêm sức như muốn sút văng chàng đi như một trái banh.
Khiến chàng dùng sức để trụ vững đến vả cả mồ hôi. Thấy chàng cực khổ như vậy nhưng biểu cảm của nữ nhân kia vẫn lạnh lùng như không. Suy cho cùng cũng là chàng đã ra tay trước. Tự chuốc họa vào thân thì kêu ca cái gì.
Thế là cả hai ghìm nhau, đọ sức một lúc mà không nói với nhau câu nào.
Rồi đột nhiên nàng thu hữu cước lại, đổi sang tả cước. Vẫn nhắm vào đầu chàng mà đá.
Kết quả không thay đổi chàng vẫn có thể đỡ được. Mặc dù Trương Vệ đang trong tư thế quỳ, nhưng đã nhanh chóng đứng dậy nhằm tạo ra nhiều thế có thể chống trả hơn.
Nhưng song cước của nữ nhân biến ảo khôn lường. Vừa nhanh lại vừa hiểm, dồn dập công kích khiến chàng bị ép phải vào thế hạ phong.
Cật lực mà chống trả.
Rất nhanh đã ra hai mươi mấy chiêu thức khiến chàng mệt bở hơi tay. Đôi chân nhỏ bé của nữ nhân. Không thể ngờ được lại cứng cáp vào dẻo dai đến như vậy.
Mặt dù nói nàng đang mặc một bộ có hạ y không thích hợp cho việc tung cước. Nhưng nàng cứ vung đòn liên tục không tránh khỏi những tình huống đập thẳng vào mắt Trương Vệ thứ không nên nhìn.