Mục lục
Đại Lục Liên Hoa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuối cùng vẫn không nói gì mà cầm túi thơm đi ra bên ngoài để lại, Trương Vệ ở lại trong phòng, không quên dặn chàng chờ đợi.

Trong lúc không biết làm gì, Trương Vệ chỉ đành ngồi luyện thêm một chút công pháp. Thời gian cứ thế trôi thêm chừng một giờ. Kinh Như Tuyết chậm rãi bước vào sau đó trực tiếp ngồi xuống. Đưa ánh mắt nhìn Trương Vệ đang ngồi thiền trên ghế.

Bước đi của Kinh Như Tuyết quá nhẹ nhàng nên dường như Trương Vệ không tài nào nhận ra được hắn đã trở lại. Mãi cho đến khi tay chân chàng mỏi vì giữ một tư thế quá lâu mới mở mắt ra mà nhìn.

Thì khi ấy mới biết hắn đã ở đó từ bao giờ, chàng liền cười và hỏi.

"Hì, mọi chuyện đã xong rồi sao."

Thấy Trương Vệ đã dừng việc nội tu, bàn tay của Kinh Như Tuyết chậm rãi để lên bàn. Chớp mắt một cái đã xuất hiện bà túi thơm với các màu sắc khác nhau. Sau đó hắn mới giải thích.

"Theo những gì ta bói được. Thì người có huyết thống gần với người mà đệ nói. Đang ở Lăng Châu tại Thăng Long Thánh Địa.

Tuy nhiên thiên hạ có câu, thiên cơ bất khả lộ. Cho nên ta chỉ có thể giúp đệ một việc..."

Nói đoạn hắn cầm túi thơm lên rồi nhàn nhạ nói.

"Ở trong này là những thứ mà người đó cần phải làm theo thứ tự từ đỏ, vàng cuối cùng là xanh. Nhưng chỉ được mở ra và thực hiện khi đến được Lăng Châu mà thôi."

Trương Vệ khi nghe những điều đó, thì chàng dường như cũng hiểu được, cuộc chia ly sắp điểm. Chàng mừng vì chấp niệm của Vy Hỷ Tước cuối cùng cũng không uổng phí.

Nhưng sự chia ly sau mà khó quá.

Chàng mỉm cười, cảm tạ Kinh Như Tuyết. Đồng thời nhận lấy ba túi thơm, rồi nhanh chóng trở về Đế Đô. Báo tin này lại cho Hỷ Tước.

Khi gặp được nàng chàng không hề do dự mà nói ra hết những gì bản thân đã nghe thấy. Đồng thời khuyên nhủ nàng hãy đi đến Lăng Châu tìm lại mẫu thân mặc dù chàng không nỡ chia xa. Hỷ Tước nào có phải kẻ ngốc mà không nhận ra được thành ý của chàng. Nàng cũng như chàng mà thôi, đều không muốn chia lìa nhau ngay lúc này.

Nhưng với tình hình hiện tại, nàng không rời đi thì rất khó cho cả hai. May thay ngay lúc này, A Cẩu đã ngồi xuống bên cạnh hai người, sau đó nói vài lời:

"Để ta đi cùng Hỷ Tước đến Lăng Châu như vậy là vẹn cả đôi đường. Đệ ở lại cũng không phải lo lắng, Hỷ Tước đi cũng an toàn hơn khi có ta."

Điều đó có nghĩa A Cẩu quyết định từ bỏ những thứ đã gầy dựng ở Đế Đô trong suốt nhiều năm. Khiến Trương Vệ vừa ngạc nhiên trước đề nghị này đồng thời nhanh chóng mở lời can ngăn.

Trùng hợp làm sao, khi mà cả Hỷ Tước cùng Trương Vệ đồng loạt nói.

"A cẩu huynh..."

Một sự đồng điệu đến không ngờ. Khiến cả hai ngượng ngùng mà thu lại lời nói, A cẩu nhìn thấy thì cười không ngớt. A cẩu hiểu hai người muốn nói gì liền ngắt ngang mà giải bài.

"Ta xem hai đệ muội như tiểu đệ, tiểu muội trong nhà. Nay, Hỷ Tước có được thông tin về thân mẫu, chẳng lẽ ta lại không làm gì để chúc mừng hay sao."

Nói đoạn A cẩu dùng bàn tay của mình vỗ lên lưng Trương Vệ mà nói tiếp.

"Đối với huynh đệ chúng ta, tiền bạc không có nghĩa lý gì. Cơ nghiệp này, chắc chắn ta sẽ làm lại được... biết đâu đấy khi ta đến Lăng Châu lại tự mở ra quán mì nổi nhất Thánh Địa thì sao."

Nói đoạn A Cẩu cười lớn.

Nhưng hai người họ trong lòng ngổn ngang trăm nỗi. Trương Vệ bỗng chốc chia lìa hai thân hữu, đối với chàng mà nói họ không khác gì gia đình. Thân hữu của chàng suy cho cùng chưa đếm hết một bàn tay, lìa xa họ chàng vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng.

Còn Hỷ Tước, nàng mặt dù rất muốn gặp lại thân mẫu. Nhưng nói chia lìa người mà nàng thương xem ra vẫn rất khó khăn vào thời điểm này. Nàng rất muốn nói điều gì đó nhưng khi nhìn thấy ánh mắt đầy hưởng ứng của A Cẩu cùng gương mặt khó xử của Trương Vệ thì nàng chần chừ không muốn mở thêm bất kỳ lời nào nữa đi theo sự an bài của hai người.

Sau khoảng thời gian dài, trò chuyện cuối cùng thì quyết định của Hỷ Tước là sẽ cùng A Cẩu đến Lăng Châu tìm mẫu thân. Còn Trương Vệ sẽ ở lại mà tiếp tục tập luyện, bọn họ có một buổi tiệc nhỏ chia ly, sau đó hẹn nhau vào sáng ngày mốt gặp nhau ngoài thành lần cuối và lên đường.

Trương Vệ không trở về Trương Gia Bảo, vì theo tính toán của chàng một trong hai ngày tới. Tự khắc sẽ có người đến để tìm chàng và lúc đó sẽ có một màn kịch rất hay diễn ra. Cho nên chàng không vội gì phải lộ diện, nhưng cũng không nên lui lại nơi của A Cẩu vào thời điểm này.

Chàng cũng phải chọn buổi đêm mới đến gặp hai người họ đấy chứ. Suy xét thiệt hơn chàng tạm thời về lại Vấn Lạc Nhai một ngày để tạm thời tránh mặt.

Bỏ lại nơi Đế Đô một mớ hỗn độn do chính chàng tạo ra.

Ở phía thành Tây nơi hiện diện của Từ Gia Trang đang vô cùng hỗn loạn. Trong đại sảnh rộng lớn của Từ Gia Trang đang tập hợp hơn 20 nhân vật có chức vụ cao nhất trong Từ Gia bao gồm cả Từ Hiền.

Nơi ghế cao nhất với ba chiếc ghế dành cho Tộc trưởng Từ Trường Thanh cùng hai phó tộc là Từ Chí Ma và Từ Thụ Tranh.

Bên dưới cùng 18 thành viên từ Trưởng lão trở xuống. Bọn họ tập trung lại với không khí vô cùng căng thẳng. Chính giữa đại điện là một chiếc bàn đựng một cái lông vũ là thứ đã được tìm thấy vào tối hôm trước trong mật đạo. Hình như tất cả những người ở đây đều biết thứ này là của ai. Cho nên họ nhìn nhau đăm chiêu một lúc.

Một vị trưởng lão với bộ y phục xanh lục có vài họa tiết đen sắc. Dáng người chững chạc đứng lên mà phá vỡ bầu không khí này.

"Lý gia, đã bày ra thế cuộc này ép chúng ta đây mà. Chẳng lẽ Từ Gia Trang chúng ta lại đi sợ một cái Lý Gia nhỏ bé hay sao chứ?"

"Hừ! Tên Lý Tấn dám làm chuyện tày đình khi đụng đến chúng ta ắt sẽ phải trả giá." Từ Thụ Tranh ngồi bên ghế bên hữu nhàn nhạ tiếp lời.

Người khác thì lý trí hơn một chút là Từ Phúc thản nhiên nhận định.

"Thứ đó lưu lại ở đây, nhưng không có lấy gì là đảm bảo được là Lý gia đã làm. Nếu chúng ta hành động lỗ mãng e rằng sẽ gây hấn không cần thiết với Lý gia nhất thời lưỡng bại câu thương khiến Trương gia được lợi. Đây mới đúng là hạ sách."

"Đành là vậy, nhưng số kim ngân đó không hề ít. Nếu không nhanh chóng thu hồi bốn phần gia sản của chúng ta phải bán đi để hoàn trả cho những đương sự thì chuyện nhỏ sẽ xé ra to. Lúc đó sẽ khó mà kiểm soát được tình hình." Từ Trường Thanh với tuổi trung niên, oai vệ khoác lên bộ đồ đặc biệt với cổ áo dựng đứng. Pha lẫn giữa sắc xanh và máu trắng nhạt. Chậm rãi đưa ra nhận định.

Thứ mà bọn họ đương nói đến là thứ được để lại trong mật thất. Nó được mang trên người của Lý Tấn kẻ thù của Trương Vệ lúc trước. Sở dĩ ai cũng biết điều này, bởi vì cả gia tộc LÝ gia người nào cũng được mang lên người một lông vũ, khác nhau âu chỉ là màu sắc cùng kích thước mà thôi.

Nếu đây thực sự là chuyện do Lý gia làm, thì ắt hẳn sẽ có một cuộc chiến không hề nhân nhượng của hai gia tộc lớn trong Đế Đô. Và Trương Vệ lại là người ném đá giấu tay hay là Kinh Như Tuyết là người điều khiển mọi chuyện có lẽ cần phải thêm thời gian mới có thể tỏ tường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK