Mặc dù nói, nữ nhân kia đã đi khỏi nơi này. Nhưng có một thứ, vẫn lưu lại trong không khí. Đó chính là mùi hương, từ cơ thể nàng.
Bằng cảm nhận không gian thông qua Tâm Nhãn. Trương Vệ đã nhìn thấy hướng di chuyển của nàng còn lưu lại với hình dạng như một đường khói mờ.
Nhờ đó chàng có thể bám theo mặc dù nữ nhân đã đi xa lắm rồi.
Tuy nhiên lại có một vấn đề phát sinh. Là tốc độ của chàng không thể nhanh bằng một Ma Thú đang vô cùng tức giận trước mắt.
Suy cho cùng chàng vẫn là đấng nam nhi, sao lại có thể dựa dẫm vào nhi nữ để mà thoát thân. Dù cho chàng có thật sự yếu đuối cũng nên tự thân vận động tìm đường lui cho chính mình.
Hàn Nha Thảo vẫn là chấp niệm không thể nào bỏ được. Nhưng chuyện đó sẽ được chàng tính toán sau khi vượt cạn thành công.
Về phía Ma Khuyển Vương cơn tức giận đã vượt qua tầm kiểm soát của nó.
Lý do đơn giản chỉ là một con mồi ngay trước mắt lại có thể dễ dàng bỏ đi như vậy. Chẳng khác nào một cái tát thẳng mặt vào lòng tự tôn của một Ma Thú hàng đầu như nó cả.
Cho nên nó sẽ dành tất cả tình yêu thương cùng sự trân trọng cho kẻ còn ở lại. Nhãn cầu nhìn trừng trừng về phía chàng thiếu niên bên dưới những tán cây.
Như muốn phân thây chàng ra làm vạn mãnh.
Không nhịn nổi cơn giận, Ma Khuyển Vương khom người xuống thấp làm động tác nhún nhảy. Sau đó vèo một cái đã lao vút lên không rồi đáp một cái thật nặng nề xuống mặt đất nơi Trương Vệ đương đứng.
Rầm.
Mặt đất tiếp nhận sức mạnh từ cơ thể khổng lồ đó đã sinh ra những làn sóng chấn động lớn.
Nó như hình dạng một cái phao đang không ngừng mở rộng khoảng cách mà tỏa ra khu vực xung quanh.
Đốn ngã hàng loạt những thứ cản bước trên đường đi của nó. Khiến bụi đất, cây cối hòa trộn với nhau trong một khung hình.
Đồng thời đẩy những đợt sóng mang theo bụi khí lên cao ước chừng hai thước. Chưa dừng lại ở đó làn sóng kia tiếp tục duy trì sự ảnh hưởng kéo dài ra thêm năm trượng mới chịu dừng lại.
Ma Khuyển Vương cứ ngỡ con người nhỏ bé kia sẽ phải chịu chôn vùi trong đống tạp nham mà nó vừa tạo ra.
Nhưng không.
Từ thân nhiệt của con người thường phát ra, nó đã không còn thấy Trương Vệ ở trong tầm mắt nữa.
Chính vì vậy cơn giận lại được hun đúc thêm lên. Khiến nó phẫn nộ mà gầm thét.
m thanh từ cái cuống họng to lớn, sinh ra những đợt sóng âm thanh đinh tai nhức óc. Lan tràn ra khắp cánh rừng phía Đông của Ma Thú Hạch. Minh chứng cho cơn giận điên cuồng của một bậc Đế Vương.
Nhưng không vì thế mà Trương Vệ dừng lại công cuộc tháo chạy của mình. Chàng đã nhanh chân hơn Ma Khuyển Vương một bước.
Chỉ mới nhìn thấy nó nhún người là chàng đã nhận ra được sự nguy hiểm đang đến gần liền phóng lên những cành cây.
Mà lao đi trong những bóng râm được tạo ra bởi những thân cây to lớn. Chàng di chuyển phía trước thì phía sau là âm thanh của sự đổ ngã hàng loạt.
Bằng mọi giá phải sống, đã khiến chàng bung hết sức bình sinh. Cố gắng chạy thi với làn sóng dữ dội đang truy sát phía sau.
Cuối cùng thì chàng cũng đã vượt ra ngoài phạm vi chấn động một cách an toàn. Tuy nhiên cái giá phải trả là thở không ra hơi. Chàng định dựa lưng vào thân cây đặng nghĩ ngơi một chút thì cũng là lúc tiếng thét của Ma Khuyển Vương truyền đến tai.
Không một chút do dự chàng liền nép sát vào thân cây. Lấy kích thước to lớn của nó làm vật che chắn đi tầm nhìn của đối phương. Sau đó
chậm rãi điều chỉnh lại hơi thở của mình. Tránh để Ma Thú có thể nhận ra được vị trí của chàng.
Nhưng chàng lại không ngờ được rằng đã là "Vương" thì ắt hẳn phải có điều khác biệt so với phần còn lại.
Nó có thể nhìn thấy được nguồn năng lượng đang hiện hữu xung quanh thông qua cảm nhận thân nhiệt. Cho nên khi chàng đang bận điều tiết hơi thở đã khiến nó có thể đánh dấu được vị trí của chàng.
Ánh mắt nó sắc lạnh nhìn về phía Đông Bắc nơi mà Trương Vệ đang đứng. Cặp chân mày đanh lại, sát ý lồ lộ trên gương mặt đó.
Một lần nữa, Ma Khuyển Vương lại nhún người, nhắm đến Trương Vệ mà đến.
Rầm.
m thanh quen thuộc lần nữa được vang lên. Và kết quả vẫn không hề thay đổi.
Ma Khuyển Vương có cảm nhận thân nhiệt thì Trương Vệ có Tâm Nhãn. Chàng cũng đã nhanh chóng nhận ra được sự mất kiên nhẫn của đối phương mà nhanh chóng di chuyển đi hướng khác.
Cứ thế hai cá thể vờn nhau như mèo vờn chuột khắp cánh rừng phía Đông.
Rất nhanh hậu quả để lại nơi đây là không cần phải bàn đến. Cánh rừng rậm rạp nguyên hình nguyên trạng khi nãy nay đã lồi lõm ở khắp nơi. Và chưa hề có dấu hiệu sẽ dừng lại được.
Bên cạnh khả năng chạy trốn của Trương Vệ thì cũng phải kể đến yếu tố may mắn. Vì nơi đây vốn là địa bàn của Ma Khuyển Vương, cho nên có rất ít thậm chí là không hề có những Ma Thú cấp bậc tương tự như vậy đang ở đây.
Nên tốc độ cùng khả năng di chuyển của chàng mới có thể mượt đến không tưởng như vậy.
Ước chừng nửa nén hương trôi đi và trải qua hơn chục lần dậm nhảy. Dường như Ma Khuyển Vương cũng đã thấm mệt. Nó bèn đứng yên như pho tượng giữa khu rừng như thể đương chuẩn bị cho một điều gì đó kinh khủng sắp được nó thực hiện.
Còn Trương Vệ, cũng tương tự như vậy, chàng cũng là con người chứ có phải là trâu bò đâu mà không biết mệt, biết nghỉ.
Thậm chí, nếu như Ma Khuyển Vương duy trì hành động đó thêm một chút. Thì có lẽ nó đã đạt được điều nó muốn.
Nhưng trên đời làm gì có chữ nếu.
Trương Vệ cảm nhận được đối phương đã đứng yên bất động thì cũng dừng chân tạm nghỉ một chút để hồi sức.
Trong khi hơi thở vẫn còn đang gấp gáp, chàng mới nhận ra được bản thân đã hoàn toàn đánh mất phương hướng lúc đầu. Đến cả mùi hương của nữ nhân kia, cũng đã bị thời gian che lấp đi mất.
E rằng, lúc này đây chàng phải tự xác định phương hướng thật chính xác để rời khỏi Ma Thú Hạch vì bầu trời phía trên đầu chàng đang bắt đầu ngả tối.
Nếu thời khắc đó đến thì chàng lại càng thảm hơn. Chữ "Ma" trong tên của Khuyển Vương chính là ám chỉ, lúc về đêm mới là thời điểm nó trở nên mạnh nhất.
Lúc đó thì đừng nói là thoát chỉ mong là toàn thây cũng đã may mắn lắm rồi.
Nhưng lại có điều khó hơn. Chính là khi bước vào Ma Thú Hạch chàng đều núp dưới tán lá. Nên hầu như không hề nhìn thấy vị trí của mặt trời. Cho nên giờ mà dùng vầng thái dương để xác định hướng đi thì quả thật rất dở.
Bây giờ chàng không khác gì là người lạc đường.
Nuốt vội xuống bụng tuyến nước bọt vừa tiết ra do thở gấp. Chàng cố gắng chấn tỉnh tinh thần để ráng nhớ ra vị trí lúc đầu của bản thân là ở đâu.
Trong tâm khảm chàng thì nơi đó là nơi có linh khí chứa một chút hàn khí, nhưng lúc này Hàn Nha Thảo đã không còn. Mà nơi đó cũng đã bị phá nát. Linh khí vì vậy mà tản mát.
Thật sự tiến không được mà lùi lại càng không. Đột nhiên ngay lúc này chàng lại cảm thấy một nguồn năng lượng đang không ngừng tăng lên theo thời gian.
Bất giác nhận ra, nó phát ra từ chỗ của Ma Khuyển Vương. Thì gương mặt chàng liền đại biến.
Xem ra lần này chàng lành ít dữ nhiều. Vì Ma Khuyển Vương đang dùng đến sát chiêu cực khủng.