Những người theo dõi bên ngoài đều rất khôn khéo trong việc ẩn mình. Lúc nãy tiến vào Trương Vệ còn không cảm nhận ra được khí của bọn chúng. Nếu không nhờ khả năng thiên phú của bản thân e rằng chàng cũng không thể biết được có sự theo dõi này.
Dù bị theo dõi nhưng Trương Bảo lẫn Lục Kiếm Bình, những người có thực lực cao ở trong phòng vẫn không có phản ứng gì. Chứng tỏ họ đều muốn những kẻ đó nghe thấy những thứ nên nghe, thấy những thứ cần phải thấy.
Nếu đã là vậy Trương Vệ nào có thể nằm ngoài chuyện đó được. Đã không diễn thì thôi, đã diễn thì phải diễn cho tới. Chàng nói thầm trong bụng.
"Các người muốn xem trò hay phải không. Để ta cho các người xem thế nào là diễn kịch."
Nghĩ là làm chàng quyết định diễn cho tròn vai một thiếu chủ gương mẫu. Chứ bình thường nhìn mấy cái thần khí phát sáng kiểu này là chàng không nhịn được mà hỏi mấy câu hỏi kiểu như. Tên nó là gì? Công dụng ra sao? ... vâng vâng và mây mây.
"Lục cô nương, đúng là nam nữ không nên ở gần nhau quá. Nhưng cũng mong Lục cô nương đây chiếu cố ta nhiều hơn. Ta chỉ mới ngồi vào vị trí thiếu chủ, nên khó tránh khỏi thiếu sót."
Trương Vệ hướng về phía Lục Kiếm Bình mà nói, bằng ngữ khí nghiêm túc đến không ngờ. Khí phách này rất giống lúc trên Thí Luyện Trường.
Lục Kiếm Bình nhìn tính cách giả trân của Trương Vệ thì không lấy nổi một cái cười. Nàng chỉ khẽ gật nhẹ đầu, ngụ ý chấp nhận. Tiếp đến chàng không quên người còn lại kia. Nên nhanh chóng xoay sang mà chào hỏi. Vì đã có gặp mặt nhau trước đây nên cái tính cách như một cái công tắc của chàng, khiến vị nam nhân kia không nhịn được mà có một nụ cười nhẹ.
Nhưng vẫn không quên lễ nghĩa đứng lên đối diện với chàng mà chắp tay.
"Tham kiến Trương thiếu chủ, thuộc hạ họ Tại tự Thiên. Rất vinh dự được gặp người."
"Hân hạnh."
Hồi chiều chàng chỉ mới lướt qua Tại Thiên mà thôi, giờ là cơ hội để quan sát thật kỹ con người của cậu. Quét mắt từ trên xuống dưới dò xét Tại Thiên một lượt. Ước chừng độ tuổi của cậu chỉ hơn chàng một ít. Rất dễ để làm quen.
Trước giờ Trương Vệ có rất ít hảo hữu. Nay lại sắp có người kế cận hơn kém mình không bao nhiêu tuổi thì còn gì quý bằng.
Hai người một Băng một Hỏa một sự kết hợp về sau phải nói là hoàn cảnh.
"Được rồi chào hỏi sơ bộ vậy là được. Thời gian còn dài. Chủ yếu hôm nay để cho hai vị được gặp mặt thiếu chủ. Tiếp sau đây chúng ta hãy cùng nhau đi đến cấm địa gia tộc một lác." Trương Bảo nói.
Vừa nghe đến chữ cấm địa Trương Gia, Trương Vệ mơ hồ sởn gay ốc. Trước đây khi còn rất nhỏ chàng đã từng vô tình đến gần nơi đó rồi. Từ trong đó đã phát ra những âm thanh quái dị, cùng tiếng gầm gừ của thú dữ. Khiến một đứa bé như chàng lúc đó sợ mất mật.
Theo luật lệ của Trương Gia, người duy nhất được phép bước vào nơi đó chỉ có Bảo Chủ. Nếu cả bốn người cùng vào đó chính là phạm luật, nhưng đích thân Trương Bảo đã lên tiếng. Xem ra ông đã có dự định của riêng mình khi đưa ra quyết định như vậy.
Dù có một chút nghi ngại nhưng Trương Vệ tuyệt đối tin tưởng vào Trương Bảo.
Sau đó bốn người trong đêm khuya đi về phía hậu hoa viên của Trương gia. Trong những ánh đèn mờ mờ hai bên lối đi của hành lang trang viện.
...
Trương Vệ mặc dù nói rất muốn trò chuyện với Lục Kiếm Bình nhưng nàng là nữ nhân quả thật bất tiên. Kèm theo việc nàng lại vô cùng lạnh lùng. Nên chàng đã chọn Tại Thiên làm đối tượng để bắt chuyện cho đỡ nhàm chán.
Tại Thiên mặt dù ban đầu cố tỏ vẻ kiệm lời.
Nhưng trước sự chèo kéo của Trương Vệ nên cũng bị cuốn theo. Dần dà cả hai phát hiện ra điểm chung với nhau, nên đã có chủ đề để nói chuyện. Từ những cuộc trò chuyện vô thưởng vô phạt Trương Vệ đã hiểu hơn về con người Tại Thiên và cho phép cậu gọi mình bằng tên chứ không cần phải xưng hô theo kiểu cách chủ tớ như thông lệ.
Độ chừng nửa giờ đi vòng quanh hành lang dài thì cuối cùng cũng đến khu hậu hoa viên của Trương phủ.
Nơi đây có rất nhiều thứ đẹp và đắt tiền. Phải nói là chẳng thua kém gì hoa viên trong cung cấm. Đây cũng là lẽ đương nhiên Trương gia cũng là một trong những thế lực tiền tài to lớn bật nhất. Nên hầu như không thiếu bất kỳ thứ gì.
Trong tất cả những thứ đang ở hậu hoa viên thì có một tảng đá được đục khoét bằng bàn tay của con người. Tạo nên một kiệt tác nhìn như một ngọn đồi thu nhỏ với nhiều lỗ hổng có chủ đích. Nó được đặt bên trong một ô đất với nhiều loài hoa khác nhau.
Bốn người liền di chuyển về phía đó.
Khi vừa đến nơi Trương Bảo đứng trước tảng đá kia, đưa bàn tay phải dần về phía trước trực tiếp vẽ ra những ký tự bằng chữ Hán trên không.
Những ký tự đó hiện ra bằng lửa đỏ rực. Khi ông vẽ xong một chữ thì chữ đó liền phóng thẳng về phía tảng đá. Và biến mất vào một tấm màn năng lượng vô hình đang phủ lên nó.
Không biết Trương Bảo đang viết những gì. Nhưng được một lát, thì ông đã dừng những hành động đó lại.
Thời gian trôi chậm thêm một lác.
Ầm... Ầm.
m thanh của sự dịch chuyển dần vang lên. Từ phía tảng đá. Nó đang chuyển dịch lùi về sau một chút. Và để lộ ra một con đường hầm dẫn vào bên trong lòng đất.
Nhưng phía trên đó có một vòng tròn ma pháp màu đỏ với những hoa văn liên quan đến lửa và thần thú Hỏa Long. Trận pháp này không ngừng xoay theo chiều kim đồng hồ và phát ra nguồn ánh sáng dị thường.
Đây được coi như là kết giới nhằm ngăn chặn những sự đột nhập đến từ bên ngoài.
"Theo ta." Trương Bảo xoay đầu nói với ba người họ.
Rồi ông chậm chậm bước từng bước xuống bậc thang. Khi vừa chạm đến vòng tròn ma pháp, thì trong lồng ngực ông có một sợi dây chuyền đã được ông ẩn vào trong nhiều lớp áo. Nó phát ra nguồn ánh sáng đỏ cộng hưởng với ma pháp trận đồ.
Ngay lập tức trận pháp tạm thời dừng chuyển động. Cho ông cùng nhóm ba người Trương Vệ có thể dễ dàng tiến vào bên trong.
Khi tất cả đều đã vượt qua được kết giới. Trương Bảo lại lần nữa viết ra những ký tự bí ẩn. m thanh ầm ầm lại lần nữa vang lên. Cánh cửa tiến vào cấm địa Trương gia đã hoàn toàn đóng kín.
Lúc này chỉ còn lại bốn người bọn họ, những kẻ theo dõi ngoài kia dù có thần thông cỡ nào cũng không thể bước vào trong dù là nửa bước.
Bên trong cấm địa này hoàn toàn là một thạch thất ẩn rất sâu dưới lòng đất. Trước giờ Trương Vệ chưa bao giờ đặt chân đến một nơi như thế nên có phần hồi hộp và vô cùng háo hức.
Chỗ họ đang đứng là nơi cao nhất của cấm địa, để đến được nơi cần đến xem ra phải còn đi xuống khá là xa nữa. Nhìn bậc thang bộ hành dài này. Xem ra còn phải hành xác dài dài.
Cũng may là Trương Vệ đã ngủ cả một ngày. Nên năng lượng phải nói là dồi dào. Chứ như thường ngày vào thời gian này, chàng đã bị đánh gục bởi cơ thể xác thịt yếu đuối này từ lâu. Chậm rãi hít vào một hơi, Trương Vệ hào hứng cất bước theo Trương Bảo tiến vào bên trong cấm địa.
Cũng trong đêm tối ấy, ở một nơi rất xa.
Lục Địa Hoa Nam.
Vẫn là bóng đen bí ẩn kia. Nó đang càn quét các cánh rừng nhỏ. Nhằm hấp thụ tuvi của những sinh vật mà nó cho là yếu đuối