Gương mặt hãy còn thể hiện ra một nụ cười đậm. Nhưng ngay lập tức đã chuyển sang nghiêm trọng và thần bí, Lưu Nghị Thành nói:
“Long Huyết rốt cuộc đang ở đâu?”
Nghe đến chữ “Long Huyết”, Kinh Như Tuyết khẽ run nhẹ, khuôn mặt thoáng hiện một chút bất ngờ, nhưng rồi cũng mỉm cười nửa miệng đáp.
“Long Huyết thì ta không biết nhưng Cẩu Huyết thì ở đây có hai cái.”
Lời nói ẩn ý khiêu khích, khiến cái đầu nóng của Tiêu Chính Nam nhất thời nhịn không được mà trở nên nóng giận.
Hắn định sẽ lao đến quyết ăn thua đủ với đối phương, nhưng đã bị Lưu Nghị Thành kịp thời ngăn lại.
Như thế không có nghĩa, Lưu Nghị Thành không có cảm xúc gì, chỉ là hắn đang cố gắng kìm nén cảm xúc vì muốn moi được thông tin bản thân cần mà thôi.
Nhưng xem ra để lấy được, cũng sẽ phải trầy da tróc vải chứ chẳng phải dạng vừa. Nhưng hắn vẫn nở nụ cười thân thiện một cách giả tạo mà nói:
“Ngươi đi đi lại lại Cửu giới, ta đoán năm bảy phần là có liên quan đến thứ đó rồi. Chi bằng ngươi biết được gì thì cứ nói ra.
Ta sẽ cho ngươi, chết một cách nhẹ nhàng nhất.” Nói đoạn cặp mắt liền trợn lên đầy vẻ hăm dọa.
“Còn nếu không, ta sẽ cho ngươi muốn sống không được, chết cũng không xong. Dày vò ngươi đến mãn kiếp cũng không thể siêu sinh. Lúc đó ngươi chỉ có ước được ban cho cái chết mà cũng không được.”
Biểu cảm thay đổi một cách quá nhanh khiến người ta cũng phải ớn lạnh. Trước sự đe dọa đó, Kinh Như Tuyết hừ lạnh một cái rồi đáp:
“Vậy thì sao? Ngươi vẫn mãi sẽ không có được thứ mà ngươi cần.”
Trước sự lì lợm của đối phương, Lưu Nghị Thành chẳng biết nói gì thêm. Bàn tay bất giác xiết lại thật chặt, hàm răng cắn vào nhau kêu lên ken két. Xem ra hắn đã muốn kết thúc chuyện này thật nhanh.
Nhưng Kinh Như Tuyết không vội vã, mặc dù trong hắn đang bị nội thương hành hạ. Một khí kình trong nội công của Lưu Nghị Thành đã thành công nhập thể, khiến bản thân Kinh Như Tuyết như bị kim châm vạn lần. Khó chịu và đau đớn vô cùng.
Không những thế, miễn cưỡng vận công lúc trước, đã khiến kinh mạch toàn thân của hắn đã đứt ra.
Đến nỗi lúc này bàn tay cũng không còn đủ sức để ra chiêu nữa.
Hắn đã biết bản thân sắp đến ngưỡng báo động, nhưng thay vì nhanh chóng kết thúc hắn lại dừng lại nói chuyện phiếm.
Thực chất, Kinh Như Tuyết đang câu thêm thời gian. Để cơ thể còn đủ lực để vung sức cho một lần sau cuối. Chiêu thức này đòi hỏi phải có thêm thời gian, để có thể vận dụng được.
Cho nên hắn dù có cắn răng chịu đựng thì vẫn cố kéo thêm một chút.
“Lưu Nghị Thành, ngươi dù có làm gì đi chăng nữa cũng không thể quay lại chốn cũ được đâu. Tốt nhất nên quay đầu mà làm lại, biết đâu ngươi sẽ có cuộc đời bình yên.”
Kinh Như Tuyết hạ giọng thuyết giáo, nhằm kéo đối phương lơ là thêm một lác.
Mà Lưu Nghị Thành cũng rất thành thật đáp lời:
“Hừ! Đừng có lên mặt mà dạy đời ta. Thích Ca hay Thiên Đạo tất cả đều là dối trá, chỉ có mỹ nhân trong thiên hạ mới là chân lý sống.”
Trong lời nói ẩn chứa sự gian tà, đi kèm với gương mặt không giấu nổi sự đê tiện. Dường như ngay lập tức hắn nhận ra điều bất thường liền cười lớn.
“Kinh Như Tuyết ơi là Kinh Như Tuyết ngươi đang cố kéo dài thời gian đấy à. Nhưng không sao đâu, ngươi sẽ chết rất nhanh.”
Nói đoạn, Lưu Nghị Thành vận lên công lực. Khiến toàn thân hắn phảng phất những mảng chân khí vàng kim của phật gia.
Thấy đối phương đã nhận ra ý đồ của mình, Kinh Như Tuyết nhất thời đổ mồ hôi lạnh. Ngay lúc này hắn cũng không thể nắm chắc phần thắng trong tay. Nhưng cũng không thể bỏ cuộc, dù gì cũng đã đi đến bước đường này, không thể quay đầu. Nếu đã bị lộ chỉ còn cách đối chiến trực diện.
Về phần Bạch Hổ cũng như Lưu Nghị Thành. Hắn rất cần thông tin về Long Huyết, sự liên minh này sinh ra là vì lợi ích.
Nếu như không thể có được thứ mà hắn cần thì hắn cũng không nhất thiết phải duy trì mối liên kết đầy miễn cưỡng này.
Với tình hình đang tiến triển như thế, hắn muốn ngư ông đắc lợi, nên không vội mà động thủ, liền đứng lùi về sau một chút để Lưu Nghị Thành đấu với Kinh Như Tuyết.
Dù gì đối phương cũng đang giãy chết, ra tay chỉ tổ phí công. Nếu như trong lúc giãy giụa mà làm đả thương được Lưu Nghị Thành đây quả thật là món hời lớn.
Nhất tiễn hạ song điêu.
Tuy nhiên Lưu Nghị Thành cũng nào phải tay mơ, hắn nhận ra ngay sự toan tính của Bạch Hổ liền liếc nhìn hắn mà nói:
“Tiêu Chính Nam, nếu ngươi không ra tay thì đừng mong có được một chút lợi lộc gì từ chuyện này.”
“Hừ! Chẳng qua là ta muốn nhường phần hay nhất cho nhà ngươi đấy thôi. Chứ hạ tên này, làm bẩn tay của bậc quân vương như ta.”
Ánh mắt của Lưu Nghị Thành chứa đầy sự mỉa mai, song song với sự chế nhạo đang hiện hữu trong tâm trí.
“Tên chó chết nhà ngươi, đừng nghĩ ta không biết ngươi đang nghĩ gì. Muốn nẩng tay trên Long Huyết ư! Còn non lắm.”
Thấy sự im lặng, cùng biểu hiện của Lưu Nghị Thành, Bạch Hổ nhìn ra được tình hình lúc này. Có vẻ như hắn không ra tay là không được. Bèn giơ song thủ lên và bắt đầu vận lực, khí tức theo đó mà trào ra dữ dội.
Như thể hắn muốn chứng minh cho Lưu Nghị Thành thấy được thiện chí của bản thân hắn trong chuyện này.
Khi cả hai còn đang lục đục nội bộ, thì Kinh Như Tuyết đã đi trước một bước. Hắn bắt đầu bung hết sức còn lại để tự tìm cho bản thân con đường máu.
Mặc cho nỗi đau thể xác, Kinh Như Tuyết vẫn bộc phát ra chân khí mạnh mẽ. Đồng thời gọi ra pháp đồ dựng đứng phía sau lưng, nhằm chuyển hóa cơ thể mà gọi ra chân thân.
Sức mạnh mới chỉ bạo phát ở giai đoạn đầu, đã tạo nên những thứ kinh thiên động địa. Cột sáng đang chứa Kinh Như Tuyết sáng rực đến nổi một mình nó thôi cũng đã đủ thắp sáng cả một bầu trời phía trên.
Hàng loạt cổ năng lượng hình phao tử sắc với kích thước lớn nhỏ, trải dài từ trên xuống dưới cột sáng lần lượt tỏa ra xung quanh.
Nó không những lớn mạnh mà còn tạo ra một cơn gió quét xuống thung lũng bên dưới. Đồng thời trên không trung, hàng nghìn quần thể mây được kéo đến quấn quanh cổ năng lượng. Lại càng tô đậm thêm sức mạnh dường như vô đối của những kẻ đứng đầu.
Sức mạnh của Kinh Như Tuyết càng gia tăng thì mặt đất bên dưới lại sinh ra những trận động đất nhỏ.
Đối thủ của hắn đương nhiên đã nhận ra được sức mạnh khủng bố này. Tuy nhiên, trước khi động thủ Lưu Nghi Thành không quên chơi đòn tâm lý với đối phương.
“Cơ thể ngươi đang bị m Khí của ta nhập thể, miễn cưỡng hành động sẽ khiến ngươi cho dù có sống bảy tám phần sẽ thành phế nhân. Đừng có cố gắng trong vô ích nữa, ngoan ngoãn khoanh tay chịu trói và đưa Long Huyết cho bọn ta.”
“Nếu ngày nào ta còn hơi thở, thì vẫn câu nói đó. Đừng hòng.” Kinh Như Tuyết nhấn mạnh hai từ cuối như lời khẳng định đanh thép về quyết tâm của mình.
Lưu Nghị Thành vốn không phải kẻ kiên nhẫn, hữu chường nhẹ nhàng vung nhẹ. Chân khí cuồn cuộn trào dâng.
“Là do ngươi tự tìm lấy cái chết. Đừng trách bọn ta lấy đông hiếp ít.”
Tình hình lúc này cả ba cường giả đồng loạt phát công. Một lần nữa khiến không gian bị chia ra làm ba phần, cường công vô hình chạm vào nhau dữ dội.
Chỉ cần một khoảnh khắc thì cuộc chiến này sẽ kết thúc.