Sự hiếu kỳ về Chân Long được Trương Vệ tạm thời gác sang một bên. Nói như vậy không có nghĩa chàng sẽ không tìm hiểu về nó, nhưng hiện giờ chàng có việc còn quan trọng hơn rất nhiều.
Thời gian đã cận kề, mỗi ngày đối với chàng đều quan trọng như nhau. Chàng đã tận hưởng xong hết khoảng thời gian nhàn rỗi tại Đế Đô. Cho nên ngay lập tức trong buổi sáng Trương Vệ đã trở về Vấn Lạc Nhai như đã hẹn từ trước với Kinh Như Tuyết.
Tuy nhiên lúc này, việc luyện chế đan dược vẫn chưa hoàn thành nên chưa thể bắt đầu ngay được. Cho nên chàng lại có thêm một chút thời gian rảnh rồi, nhưng lần này chàng không trở về Đế Đô nữa, mà lưu lại đặng chuyên tâm tu luyện. Công pháp của chàng nội tu thì không đủ để thăng tiến nhanh, mà cần phải dành thời gian ra để luyện công.
Thành ra Trương Vệ đành rời khỏi Vấn Lạc Nhai, mà đi đến một nơi mà trước giờ chàng luôn dùng để luyện. Nơi ấy là một thác nước lớn đổ xuống một hồ nước nông nằm cách Vấn Lạc Nhai chừng hai dặm đường về phía Đông Nam.
Trương Vệ ngồi bên hữu trên một tảng đá bên cạnh bờ hồ.
Chàng mặc cho trời hãy vẫn còn trưa nắng mà ngồi xếp bằng trên đấy. Hai tay nhẹ nhàng kết một ấn ký kỳ lạ giữa ngực, đồng thời lẳng lặng nhắm nghiền đôi mắt. Thời gian cứ thế chầm chậm trôi đi, thoáng cái đã bốn canh giờ liền trôi qua.
Điều không thể ngờ là sự tập trung của Trương Vệ lại cao đến như vậy, trong suốt thời gian vừa qua. Chàng không hề có một cử chỉ mệt mỏi nào, cứ như một pho tượng sống. Đến lúc này, từ hư vô bắt đầu xuất hiện tản mác những mảnh chân khí bạch sắc.
Khởi đầu chúng di chuyển bất quy tắc, khắp không gian. Dần dần sự chuyển dịch của chân khí càng ngày càng rõ ràng. Sự tập hợp lấy Trương Vệ làm trung tâm bắt đầu diễn ra.
Không gian tràn ngập những cổ năng lượng với hình thù kỳ quái, chiếm đại đa số trong đấy là hình thể giống với hình trụ. Sự việc liên tục diễn ra với sự xuất hiện lần lượt của các cổ năng lượng kia, đồng thời theo thời gian chúng đã chiếm ngự không gian xung quanh Trương Vệ và bao bọc lấy chàng vào bên trong như thể một cái chum.
Nội công của Trương Vệ hiện đang tu luyện có thuộc tính Thái Cực. Cho nên nó lấy Thái Cực vừa m vừa Dương, vừa nóng lại vừa lạnh. Kết hợp với môi trường gần nước tất cả những thứ đó cộng hưởng với nhau, khiến cơ thể Trương Vệ nhất thời phát ra những đợt khói trắng.
Bên cạnh đó phía dưới tảng đá, đã được chân khí vẽ ra một trận đồ Thái Cực Đồ với hai màu đen trắng.
Những thứ đó, nương theo sự hô hấp của Trương Vệ mà giản nở ra thêm. Rất nhanh chàng đã hấp thụ chúng vào bên trong cơ thể, song song với đó là sự bạo phát hào quang bên trong lồng ngực của chàng khiến bầu không khí trông cực kỳ quái dị.
Trương Vệ cứ duy trì việc luyện tập đến khi màn đêm bắt đầu kéo đến tước đi ánh sáng đang hiện hữu.
Khi đó, trong màn đêm u tối chỉ có nơi Trương Vệ là vẫn còn tồn đọng nguồn ánh sáng từ chân khí. Điều này sẽ khiến chàng gặp không ít rắc rối, bởi vì nơi này như đã nói là nơi ngự trị của những hoang thú vô cùng điên loạn. Mà quá trình tu luyện của chàng không thể kết thúc ngay được, một phần cũng là do chàng sức tập trung.
Gruư... Gruư
Thanh âm rùng rợn liên tục truyền đi khắp Ẩn Quỷ Cốc, nhường như báo hiệu một điều gì đó đang đến. Sâu thẩm trong bóng đêm đen, những âm thanh gió cuốn liên tục vang lên, như thể có một thứ đang tiến về phía Trương Vệ với tốc độ rất nhanh.
Về phần Trương Vệ, chàng đã nhận ra được sự bất thường đang diễn ra xung quanh mình, nhưng lúc này chàng không thể làm được bất kỳ điều gì. Quá trình tu luyện sắp bước vào giai đoạn đột phá, tuyệt đối không thể ngưng lại, nếu làm thế sẽ thất thoát tu vi thì lúc đó chàng phải đối mặt với những khó khăn cho việc nội tu lần sau.
Ngay lập tức sự phân tâm đã hiện hữu trên gương mặt thanh tú của chàng. Đôi mắt ghì chặt vào nhau kéo theo gương mặt nhăn nhúm hết lại. Điều đó đã khiến chân khí đang bình ổn biến thành hỗn loạn.
Đồng thời điểm đó, thì thứ quái dị kia cũng đã đến rất gần. Thì ngay lập tức, một tấm màn năng lượng được dựng lên ngăn cản bước tiến của nó. Theo sau đó là một cổ năng lượng tử bạch sắc, người đến là Kinh Như Tuyết.
Hắn đã đến rất kịp lúc, để hộ pháp cho Trương Vệ.
Vừa hiện thân, ánh mắt của hắn quét qua một lượt mọi thứ xung quanh, sau đó phất nhẹ tay áo. Khiến những thanh âm phiền nhiễu đã bị đẩy lùi đi vào dĩ vãng, tạo ra một môi trường cực kỳ yên tĩnh cho Trương Vệ. Khi đôi tai của chàng đã không còn nghe thấy những âm thanh nguy hiểm nữa thì gương mặt theo đó đã giãn ra và tâm trí cũng bắt đầu khôi phục như cũ. Khí tức bắt đầu điều hoà trở lại.
Giúp cho Trương Vệ xong thì Kinh Như Tuyết, lãnh đạm đứng nhìn bầu trời đêm. Ẩn Quỷ Cốc quả thật khi về đêm là một bầu khung cảnh nhìn thôi đã đủ ớn lạnh rồi, nhưng hôm nay tại nơi chốn này một hình ảnh không phải lúc nào cũng có thể thấy được.
Những đốm sáng nho nhỏ, được những sinh vật nhỏ bé với tên gọi "Đom đóm" đã mang đến một màu sắc tươi sáng và sống động chưa từng có.
Khiến ngẫu hứng thi ca của Kinh Như Tuyết bị khuấy động lên. Ngay lập tức, tả chỉ hướng về vách đá mà viết lên những câu thơ.
Nguyệt chiếu Thiên Kiêu sinh tử yên,
Dao khan bộc bố quải tiền xuyên.
Phi lưu trực há tam thiên xích,
Nghi thị Ngân Hà lạc cửu thiên.
Khi hắn hoàn thành, thì cũng là lúc giai đoạn đột phá của Trương Vệ đã xong. Chàng hấp thụ hoàn toàn chân khí vào trong cơ thể, đồng thời việc chuyển hóa tu vi cũng đã thành công lên thêm một tầng công pháp.
Chàng nở nụ cười của kẻ chiến thắng sau đó mở mắt ra, nhìn Kinh Như Tuyết mà nói:
"Đa tạ Như Tuyết tỷ, nếu tỷ đến muộn một chút chắc giờ này đệ đã xanh cỏ mất rồi."
"Hừ! Đệ không bao giờ khiến ta an tâm được mà." Lời nói của Kinh Như Tuyết có ý trách cứ, nhưng ẩn trong đó là giai điệu của sự quan tâm. Khiến Trương Vệ ấm áp, cười rất tươi mà đứng lên tiến lại gần hắn mà nói tiếp:
"Bởi vì đệ biết luôn có tỷ dõi theo, cho nên đệ mới yên tâm đó chứ. Tỷ đúng là thương đệ quá!"
Không một động tác thừa, chàng đến ôm lấy cánh tay hữu của hắn và trưng ra vẻ mặt ngây thơ. Khiến Kinh Như Tuyết thấy vậy thì nở nụ cười ngại, sau đó đáp:
"Được rồi, về thôi! Ngày mai sẽ bắt đầu thăng bậc kinh mạch."
Cả hai sau đó, biến mất trong màn đêm.
Do cả ngày chàng chỉ mải mê trong việc tu hành cho nên cái bụng rỗng. Trương Vệ vẫn chưa đạt đến trình độ, không ăn không uống để tu hành cho nên vừa về đến là cơ thể đã rã rời vì mệt mỏi. Nhưng chàng không thể ngờ đến, Kinh Như Tuyết đã chuẩn bị sẵn một bàn đầy những thức ăn ngon.
Nào là Gà quay ngũ vị, cho đến Cá Sộp Nướng những món mà chàng đã phải bỏ tiền ở Vọng Nguyệt Quán để có thể thưởng thức được. Nhưng nay nó lại miễn phí ở đây, khiến chàng không thể kiềm lòng mà lao đến bàn mà ăn lấy ăn để.
Vẫn là hình ảnh vô cùng thân thuộc đó, Kinh Như Tuyết ngồi thưởng trà đối diện với hắn là Trương Vệ trên một chiếc bàn đá thưởng thức từng món ngon. Một khung cảnh yên bình đời thường mà bất kỳ ai cũng mong ước.