Nhờ một đạo gió thoáng qua đẩy lùi bớt đi những mảng bụi mờ. Trương Vệ thông qua đó mới có thể nhìn được kẻ vừa tấn công mình là ai.
Với kích thước to lớn vạm vỡ như một ngọn núi cao ước chừng ba mươi trượng. Kèm hình dạng giống như một con khỉ đột. Điểm nhấn khác biệt duy nhất của nó chính là hai chiếc sừng trên đầu không khác với sừng trâu là bao. Lông toàn thân nó phủ bởi một màu đen, duy chỉ có duy nhất vùng bụng là một chấm tròn to lớn màu đỏ.
Quái thú trước mắt chàng lúc này chính là Ma Khuyển Vương một loài ma thú nằm trong khoảng cấp độ 65 đến 75. Điều đó đồng nghĩa chàng chỉ là hạng tôm tép nếu đem so với nó.
Phen này chàng muốn rời khỏi Ma Thú Hạch này một cách bình thường xem ra rất khó.
Mối nguy này mặc dù lớn thật đấy, nhưng Trương Vệ lại lo lắng cho nữ nhân kia hơn. Vì chàng không biết khi nãy bản thân đã dùng đủ lực để giúp nàng thoát khỏi nguy hiểm hay chưa.
Ánh mắt chàng dần chuyển dịch, về bên hông phải.
Đòn công kích vừa rồi của Ma thú đã khoét một lỗ hình tròn in trên mặt đất. Và nữ nhân kia đứng song song với chàng bên kia miệng hố.
Khói bụi dần vơi đi thì hình ảnh của nàng ấy mới dần lộ ra, chàng liền quét nhanh qua cơ thể của nàng một lượt. Khi thấy nàng ấy vẫn an toàn không có lấy một vết thương nghiêm trọng nào. Trương Vệ mới thở phào nhẹ nhõm mà tập trung cao độ chuẩn bị đối đầu với thử thách cực đại ở phía trước.
Đồng một tâm tình ấy, nữ nhân kia cũng muốn xem thử chàng có thương tích gì không. Nên khi lớp bụi dần vơi đi, nàng đã khẽ liếc mắt nhìn về phía chàng. Đúng lúc chàng đương xoay đầu lại nhìn về phía Ma thú.
Và khoảnh khắc đó họ đã, bỏ lỡ ánh mắt quan tâm của đối phương dành cho mình.
Tuy nhiên, nữ nhân kia đã bắt được gương mặt chứa sự lo lắng của Trương Vệ khi nhìn nàng.
Giây phút đó không hiểu sao nữ nhân lại cảm thấy rung động. Không phải nàng đã yêu nhưng mà là rung động về mặt cảm xúc mà thôi.
Hai người tuy xa lạ, nhưng lại trao cho nhau những sự lo lắng nhất định. Như thể muốn nói rằng thế giới ngoài kia còn nhiều người tốt chứ không phải chỉ có những kẻ nhỏ nhen.
Khi thấy Trương Vệ vẫn bình an, nữ nhân mới đưa tầm mắt nhìn vào Ma Thú to lớn kia. Ánh mắt của nàng liền thể hiện rõ sự sắt lạnh như dao cạo. Rồi nhẹ giọng nói:
"Ma Khuyển Vương, không dễ đối phó. Thiết nghĩ, nên tránh giáp mặt với nó thì hơn."
Nữ nhân đã chủ động mở lời trước, và cũng chính nàng đã bỏ qua sự mạo phạm về thân xác vừa rồi của Trương Vệ. Cũng bởi vì biểu cảm quan tâm của Trương Vệ dành cho nàng không một chút giả dối.
Đồng thời thì tỉnh cảnh hiện giờ của hai người họ cũng không mấy khả quan.
Vì trước mắt họ là một Ma thú với thực lực có thể mạnh hơn cả hai người họ cộng lại. Với chữ "Vương" trong tên đồng nghĩa nó là một vị chúa của một cánh rừng ở đây. Rất có thể khu vực đó chính là mảnh đất dưới chân hai người.
Hiểu một cách nôm na. Nếu đúng là như vậy là bọn họ đang xâm phạm lãnh thổ mà không được sự chào đón.
Chưa kể đến việc họ vừa hái Hàn Nha Thảo, một loại linh dược cực kỳ quý báu ở đây. Xem ra với loại tình hình này, việc nó để hai người họ rời khỏi đây dường như là không thể.
Trương Vệ cũng hiểu được vấn đề. Vì nhờ tâm nhãn, mà chàng có thể nhìn ra được sự tương quan thực lực của cả ba có sự chênh lệch rất lớn.
Khoan bàn về nữ nhân kia cùng Ma Khuyển Vương, chỉ tính mỗi Trương Vệ thôi. Thì chàng là người có thực lực cùng cấp độ thấp nhất ở trong Ma Thú Hạch này.
Chính vì vậy đừng nói là đối kháng, chúng chỉ cần thở là Trương Vệ cũng đã có thể phải bán mạng mới mong tìm được đường sống.
Còn về phần nữ nhân theo khí tức mà nàng phát ra. Tuy không rõ ràng, nhưng nàng có thực lực không hề đơn giản có thể bằng hoặc hơn Ma Khuyển Vương kia. Đó cũng là lý do Trương Vệ không dám đắt tội mà bị nàng áp đảo đến như vậy.
Một phần hành động lỗ mãng trước đây cũng là vì nàng ta ẩn giấu đi khí tức của mình. Mãi cho đến khi tung cước mới lộ ra một ít khí để chàng có thể nhận ra được sự chênh lệch giữa hai người.
Lúc đó mới nhận ra là đã muộn, cũng may là nàng không tức giận mà đánh thật, không thì Trương Vệ lúc này đúng là thảm hại.
Chàng lặng lẽ gật đầu đồng ý với đề xuất của nữ nhân. Nếu so về thực lực, có thể chàng yếu nhất ở đây nhưng nói về khoản trốn chạy thì chàng chưa từng thua bất kỳ ai. Từ nhỏ chàng đã phải trốn chạy từ hiện thực cuộc sống cho đến những bạn đồng trang lứa. Tất cả như thể muốn nuốt trọn chàng vào trong lòng, và chỉ có bỏ chạy mới khiến chàng cảm thấy thoải mái mà tiếp tục kiên cường mà sống tiếp.
Cho nên Ma Khuyển Vương trước mắt đã là gì .
Tuy nhiên dù vậy vẫn còn một vấn đề khác cần lưu tâm đó là Ma Thú Hạch này không hề đơn giản. Nơi đây ẩn chứa muôn vàn hiểm nguy mà không thể nào kiểm soát được. Việc hai người họ đánh động đến Ma Khuyển Vương rất có thể cũng đã đánh động đến những Ma Thú khác.
Nếu trong quá trình thoái lui gặp phải những cản trở khác nữa, thì khó lại chồng thêm khó.
Mặc dù vậy, đối với nữ nhân ấy. Dường như không có bất kỳ thứ gì khiến nàng ta phải sợ. Gương mặt không hề cho bất kỳ ai biết được nàng đang suy nghĩ điều gì. Nàng chỉ lãnh đạm nói:
"Biết điều thì theo ta."
Lời nói vừa rời khỏi bờ môi hồng thuận, nàng đã nhanh chóng xoay gót về hướng Tây Nam. Chân khí cấp tốc luân chuyển, hóa thành màu xanh lục bảo và được nàng phát ra toàn thân.
Bên cạnh đó, phần ủng giày được chân khí phủ lấy một cách dầy đặt đồng thời màu sắc cũng là đậm nhất.
"Đi thôi." Nữ nhân không để Trương Vệ kịp đáp lời, vù một cái đã biến mất trong tầm mắt.
Chỉ lưu lại trong không gian một vệt sáng xanh lục bảo chưa kịp phai tàn. Cùng với gương mặt chất đầy sự kinh ngạc đến mức phải há miệng ra mà trầm trồ của Trương Vệ.
Với thứ tốc độ đó, Trương Vệ đừng hòng theo kịp. Chàng như chết lặng đưa mắt, mà dõi theo trong sự bất lực. Nhất thời không nhịn được mà cảm thán.
"Quỷ thần ơi ! Khinh công quả thật cao cường. Xem ra lúc nãy mình vẫn còn may mắn lắm."
Nói đoạn chàng liền nhận ra một khí tức bất thường. Bất giác khiến chàng trở nên căng thẳng.
Nó dường như là nộ khí, phát ra từ người của Ma Khuyển Vương. Cũng phải thôi con mồi đang trong tầm kiểm soát, vèo một cái nó đã thoát đi mất.
Thì bậc Đế Vương như nó làm sao có thể không nóng giận. Ngặt một cái người bị kẹt lại đây chính là Trương Vệ.
Vậy cuối cùng thì xem ra người phải đối phó với Ma Khuyển Vương cũng chỉ có mình chàng. Không những thế còn được tăng độ khó thêm gấp bội, vì sự biến mất một cách ngoạn mục của nữ nhân kia.
Trương Vệ, chậm rãi quay đầu lại nhìn về phía Ma Khuyển Vương.
Thông qua khoảng không gian nhỏ phía trên mà các thân cây to lớn đã tạo ra. Bằng các cành cây to lớn với những tán lá rậm rạp.
Chàng đã có thể nhìn thấy hai nhãn cầu to lớn của Ma Thú đã trở nên đục ngầu. Xem ra cơn giận này đã khiến nó mất đi lý trí, và chàng chính là vật thí mạng cho cơn thịnh nộ đang trào dâng bên trong cơ thể to lớn đó.