Chàng cúi gằm mặt, buồn bã đi về hướng khác. Xem ra trong những ngày tới, chàng có lẽ sẽ không nên trở về Trương Gia Bảo thì tốt hơn. Chàng cũng là người hiểu chuyện, đặt chàng vào chỗ phụ thân thì cũng sẽ như vậy thôi.
Hơn mười sáu tuổi đầu mà một chút tiến triển không có, ai làm cha làm mẹ mà không thấy phẫn nộ cho được. Trương Trung thấy việc Trương Vệ thoát tội không mừng bằng việc chàng không có chút gì thuận lợi trong việc tu hành. Chỉ có như vậy chiếc ghế tộc trưởng kế vị sẽ không thoát khỏi tay lão.
Còn về phần việc xét xử này. Trọng Nghi cũng không muốn can thiệp để cho hai gia tộc lớn tự giải quyết với nhau. Và bọn họ cũng tự đưa ra quyết định là cùng nhau gánh một nửa thiệt hại, không ai phải chịu thiệt quá lớn. Từ đó mà Trương Gia Bảo lại có thêm một mối thù giữa bọn họ.
Về phía tên thủ vệ kia, hắn vì không hoàn thành được nhiệm vụ nên bị bắt giam lại trong một hầm ngục dành cho các tội đồ của Từ Gia Trang. Nhưng ngay trong đêm đó, hắn đã được một kẻ nào đó cứu thoát khỏi nơi đó. Trước khi thoát khỏi hắn đã quỳ xuống đối diện với kẻ đó và nói:
"Thuộc hạ đã làm theo chỉ dẫn, đúng như người dự liệu. Nhưng không ngờ tên TRương Vệ đó, lại là phế nhân đến như vậy."
"Hừm, không trách ngươi. Ngay cả ta cũng không thể ngờ chuyện này lại trở nên như vậy. Cứ xem như Trương Gia thoát nạn lần này đi, lần sau thì đừng hòng." Nói đoạn hắn siết nhẹ bàn tay, các thanh sắc của phòng giam bị hắn bóp méo đến mức cong vòng.
...
Sau khi giải quyết mọi thứ ổn thoả.
Vui vẻ vì kết quả đạt được, nhưng vẫn có một chút buồn vì phụ thân lại đối xử với mình tệ đến như vậy. Nhưng chàng vẫn không bỏ cuộc mà tiếp tục tập luyện.
Trương Vệ lại lên thác nước mà tập trung tu hành. Lần này chàng đã có kinh nghiệm hơn lần trước, chàng thầm nhủ phải tập trung hết sức có thể. Để bản thân chìm đắm trong một mảng trắng, tuyệt đối không được mất tập trung dù chỉ là một giây.
Cứ thế thời gian trôi qua gần 10 ngày.
Vào ngày thứ mười, trong khi đang tiến vào trạng thái thiền định. Thì bất ngờ chàng bị một con cú bay đến cào rách phần cánh tay phải tứa cả máu ra ngoài. Nhưng nó không ngừng lại, với tốc độ của nó liên tiếp tấn công vào Trương Vệ như thể chàng là một con mồi.
Trong nỗ lực tránh né, chàng lại bị nó cào rách phần trán khiến máu không ngừng chảy xuống từ đó. Sau khi khiến chàng tổn thương chim cú đậu lên một cành cây ở phía xa mà chờ đợi cho đợt tấn công tiếp theo. Trương Vệ nhìn thấy tốc độ của nó chẳng khác gì với những cọc gỗ bên trong hang động, mà sát thương lại còn kinh khủng hơn rất nhiều.
Chàng lúc này có lựa chọn là bỏ chạy, nhưng rất có thể nó sẽ không chịu tha cho chàng dễ dàng. Còn một cách nữa là nhảy xuống dòng thác bên dưới, chàng giờ có khả năng chịu đựng được rất lâu khi đó có thể an toàn. Nhưng chàng đã đưa ra quyết định mà chàng coi đó là bước ngoặt trong tu luyện.
Chàng lấy sự đau đớn thể xác để quên đi sự đau đớn trong tâm hồn. Dùng nó như động lực để chiến thắng.
Ngay lập tức Trương Vệ ngồi xuống và bắt đầu cố gắng tập trung. Để bản thân có thể nhìn ra được chuyển động của đối phương.
"Tâm tĩnh như nước..." Chàng từ từ, bắt đầu loại bỏ hết những tạp niệm và dần nhìn thấy những hình ảnh xung quanh mặt dù không rõ ràng. Dần dần những hình ảnh đó mờ mờ hiện ra trong tâm trí bằng hình ảnh đen trắng. Nhưng rồi dần dà chúng mỗi lúc một rõ ràng hơn.
Lúc này, Trương Vệ đã nhìn tỏ tường mọi thứ mồn một. Từng cử chỉ hành động của môi trường xung quanh. Nhất thời chàng cứ ngỡ bản thân có thể nhìn được cả tứ phương tám hướng khác nhau. Từ ngọn cỏ lay động cho đến từng con kiến đang di chuyển chàng đều đã có thể nhìn rõ đến từng chi tiết.
Con chim đó, liên tục lắc lắc đầu quan sát con mồi. Ắt hẳn nó cũng không biết Trương Vệ đang làm điều gì. Thấy chàng bất động một lúc, nó không hề do dự mà tiếp tục triển khai tấn công.
Đập đôi cánh lên, nó lướt đến với tốc độ khá nhanh đi kèm với móng vuốt sắc nhọn nhằm thẳng vào đầu chàng mà đến. Trương Vệ chỉ cần vung nhẹ cánh tay phải.
Phặc.
Chỉ trong một lần ra tay, chàng đã có thể nắm ngay cổ của loài chim này. Thành công khống chế nó trước khi nó kịp làm gì. Ngay lập tức chàng mở mắt ra, tận mắt chứng kiến thành quả tu luyện của bản thân thì mở nụ cười đậm.
"Ha! Ta đã... ta đã thành công rồi."
Nói đoạn chàng vung song thủ lên cao.
"Hoan hô, thật là tuyệt vời." Do mải mê cho nên chàng đã tiến đến sát gần mỏm đá khi nào không biết. Suýt chút nữa thì rơi xuống, cũng may là chàng đã trụ vững. Thấy sự ngờ nghệch của mình chàng tự cười bản thân sau đó thì hạnh phúc vì cuối cùng sau bao nhiêu năm tu luyện thành quả bước đầu cũng đã đến.
Cái cảm giác có thể nhìn thấy tất cả những thứ xung quanh, tường tận đến từng ngóc ngách. Thậm chí chàng cũng đã có thời điểm cảm nhận được mùi hương của đất và của trời. Nhưng lúc này chàng không thể đạt được bước tiến xa đến như vậy. Nhưng suy cho cùng đạt đến thành quả bước đầu cũng nên vui mừng trước đã.
Mấy ngày sau đó, Trương Vệ luân phiên luyện tập bên dưới dòng thác và thiền định. Thời gian như nước lặng lẽ trôi đi, không chờ đợi ai bao giờ thoáng cái đã hơn một năm. Trương Vệ đã có những bước tiến vượt bậc.
Quyền cước của chàng cũng đã có thể lưu lại trên những cọc gỗ những vết tích lớn. Mặc dù chưa thể phá hủy chúng, nhưng cũng đã bước một bước lớn hơn rồi. Chàng không phải là người có thể nói quên là quên.
Chàng tập trung luyện tập không màng mệt mỏi. u cũng chỉ vì muốn quên đi nỗi nhớ nhung đang đọng lại trong tâm khảm. Khi có Hỷ Tước chàng thường xuyên về lại Đế Đô, từ khi nàng cùng A Cẩu đi rồi chàng không còn muốn về lại nơi đó nữa. Thậm chí có lúc chàng quên mất rằng thân phận của chàng chính là Trương gia thiếu chủ.
Chàng cố gắng như thế này, không phải vì phụ thân mà tất cả cũng chỉ vì hai người mà chàng coi trọng nhất.
Thoáng cái đã đến hai năm, đây chính là khoảng thời gian ở đầu truyện.
Ngày hôm trước khi quay lại Đế Đô sau hằng tháng dài chưa về. Chàng đã có một cuộc thử sức với trận pháp cọc gỗ, dưới sự chứng kiến của Kinh Như Tuyết.
Chàng tự tin dùng đến chiếc khăn che đi đôi mắt của mình. Giống Kinh Như Tuyết lúc trước, Trương Vệ tiến đến trực tiếp chạm vào những cọc gỗ kích hoạt khả năng của nó.
Lần này, chàng đã có thể nhìn thấy được từng cử chỉ của cọc gỗ cùng những sợi dây cho nên chàng đã có thể thanh thoát né tránh liên tiếp mười hai đợt công kích khác nhau. Khi đến đợt thứ mười ba, tốc độ của những cọc gỗ đã được gia tăng lên đáng kể.
Mặc dù chàng có nhìn thấy nhưng cơ thể nặng nề của chàng lại không thể phản xạ kịp. Đồng nghĩa chàng bị các cọc gỗ đánh liên tiếp vào người dẫn đến thương tích. Rất may không trúng vào những chỗ hiểm, chàng ngồi bệt xuống đất. Tay tháo khăn ra cười nói:
"Hì, xem ra đệ phải luyện tập thêm rồi."
"Như vậy đã giỏi lắm rồi, người bình thường cũng phải mất ít nhất 20 năm để được như đệ. Nay đệ chỉ mất gần 2 năm không tệ."
Nói đoạn, Kinh Như Tuyết về lại Vẫn Lạc Nhai bởi vì bản thân hắn cảm thấy không khỏe. Còn Trương Vệ vui vì lời khích lệ đó, nhưng chàng không ngủ quên trên chiến thắng bèn lên thác tu luyện đến tối thì trở về Đế Đô.