Nữ tướng quân ấy với tên gọi, Trọng Nghi. Khi quân lính đã tạo thành một gọng kìm bao quanh Trương Vệ thì nàng mới chậm rãi đi đến, nhìn Trương Vệ mà nói:
"Trương thiếu gia, người đã bị bắt vì tình nghi có liên quan đến việc mất kim khố của Từ Gia Trang."
Trương Vệ sớm đã biết được chuyện này sớm muộn cũng xảy ra. Nên giả vờ như bản thân vô tội, chống cự một chút. Nhưng rồi cũng đồng ý phối hợp mà bị bắt đem về ngục chờ đợi Tam Đại Gia Tộc hợp lại tìm cách giải quyết.
Trưa ngày hôm đó, tam đại gia tộc bao gồm Lý Gia, Từ Gia cùng Trương Gia đều đến phòng xét xử của Kiến Hành Phủ đặng tham gia việc tra hỏi Trương Vệ.
Lý Gia cử bốn người là Lý Đạo phó tộc cùng hai trưởng lão là Lý Huỳnh cùng Lý Hùng cùng Lý Tấn kẻ vô tình để thất lạc lông vũ của gia tộc. Về phía Từ Gia Trang họ là kẻ chịu thiệt hại trong chuyện này đương nhiên là đi theo cũng là đông nhât với bảy người dẫn đầu bởi Từ Trường Thanh từ gia môn chủ.
Còn Trương Gia vì con mình liên quan đến chuyện này, cho nên Trương Bảo phải đích thân đến, đi theo ông là Trương Trung và Trương Hùng.
Cả ba gia tộc đều ngồi bên dưới đại sảnh, không khí vô cùng căng thẳng.
Từ Thụ Tranh nhìn về phía Trương Bảo mà tức giận. Buông lời mỉa mai:
"Hừ! Trương gia các người không thể có được một kẻ nào từ tế hay sao. Nếu không thể sao không xích nó lại để đi làm loạn khắp Đế Đô này."
Nghe những lời đó, người nóng tính nhất của Trương Gia Bảo là Trương Trung liền đáp lại:
"Tên phế vật đó, đến một tộc nhân ngũ phẩm còn đánh không lại. Mà lại đi cướp Từ Gia Trang các người với số tiền lớn như thế. Thì phải coi lại các ngươi, chắc chỉ được cái hư danh."
"Ngươi..." Cả Từ Gia Trang đồng loạt có phản ứng khiến Trương Trung khoái chí cười nửa miệng. Lão là thân phụ của Trương Khả Nhi, suy cho cùng lão cũng không tin Trương Vệ có thể làm được chuyện này. Nhưng châm chọc đối thủ một chút thì lão đứng về phe của chàng cũng là điều hợp lý, suy cho cùng người cùng tộc không thể để kẻ khác lấy mất đi uy danh.
Lý Gia cũng bị kéo vào chuyện này. Lý Tấn bản thân hắn cũng đang rất mâu thuẫn, vì ngay cả hắn cũng không thể hiểu tại sao thứ trên người hắn lại ở trong mật đạo của Từ Gia. Chuyện càng lúc càng phức tạp.
Khi ba bên, trong không khí chờ đợi. Thì Trọng Nghi áp giải Trương Vệ đến và để giữa vòng mọi người còn nàng lên bàn xét xử nơi cao nhất. Hướng tầm nhìn xuống nơi bên dưới, từ lúc gặp Trương Vệ nàng đã cảm nhận được con người này chỉ là một kẻ tầm thường vô hại. Nếu nói chàng là thủ phạm thì chẳng khác gì nói tiểu miêu sủa gâu gâu vậy.
Trương Vệ nhìn thấy phụ thân vì chàng mà đến tận đây thì mỉm cười hạnh phúc. Nhưng đáp lại là ánh mắt lạnh lùng từ ông, khiến chàng phần nào cũng phải thu lại cảm xúc. Buồn bã mà tiếp nhận tra khảo.
Trọng Nghi là một vị quan cũng khá liêm khiết đến từ Tiên giới. Vì vụ việc này suy ra cũng khá lớn nên không thể giao cho những người ở Nhân tộc được. Nàng dù gì cũng thể hiện ra uy nghiêm của bản thân mà gõ một cái mạnh xuống bàn mà hỏi:
"Có người trong Từ Gia Trang nói, Trương thiếu gia là kẻ trộm. Hắn đã tận mắt nghe thấy mặt ngươi, ngươi có muốn nói điều gì không."
"Thật buồn cười! Trương Vệ ta, đầu đụng trời chân chạm chất. Đường đường chính chính sau lại làm ra chuyện đó được."
Trương Vệ vừa nói vừa khoác hai tay ra sau lưng. Dáng đứng chững chạc, sẵn sàng đối đầu với những kẻ ở đây, vì chàng biết chàng là kẻ nắm đằng chui. Hôm nay bằng bất cứ giá nào chàng cũng sẽ cho những người này một phen nhớ đời.
Sau khi hỏi điều đó, Từ Gia sai tên thủ vệ kia đến để nhận diện chàng. Quả nhiên, hắn đã nhận ra chàng ngay lập tức và thừa nhận chàng đã đánh bại hắn. Nhưng điều này lại dấy lên một sự nghi ngại cực lớn, bởi vì Trương Vệ từ trước đến nay không biết dùng đến dược phẩm. Hơn nữa hàng rào thủ vệ nhiều vô số kể, thì làm sau chàng có thể vượt qua và làm sau chàng có thể tiếp cận kẻ này mà đánh thuốc vẫn là điều khúc mắt.
Nhưng tuyệt nhiên, Từ Gia Trang muốn ép Trương Vệ nhận tội.
Từ Phúc tiến lên, đứng gần Trương Vệ và nói:
"Nếu như chứng minh được Trương hiền diệt đây là một kẻ võ nghệ cao cường. Thì chuyện này, sẽ không còn gì là khúc mắt nữa rồi."
Nghe thấy điều đó, Lý Gia đương nhiên muốn đẩy mũi dùi về phía Trương Vệ liền nhiệt liệt hưởng ứng. Lý Tấn cười khẩy, nhưng hắn cũng toát mồ hôi lạnh. Nếu như Trương Vệ thật sự lợi hại đến như vậy, thì chẳng phải hắn đang bắt nạt nhầm người ư.
Mặc dù không tin, hắn vẫn phải hướng về phía đó nhằm loại bỏ bản thân khỏi vòng khi hoặc.
Thấy yêu cầu, cũng rất hợp tình hợp lý. Trọng Nghi cho đem một thao nước trắng đựng trong một cái thao làm bằng Ngự Huyền Thạch. Với những ấn ký phát quang rực rỡ, chỉ cần chàng đưa bàn tay vào trong đó. Thì dù có là cao thủ đến đâu, vẫn có thể biết được công pháp của chàng thực sự đang ở mức nào.
Trương Vệ khi thấy thứ đó thì không hề do dự. Mà trực tiếp nhúng tay vào trước sự ngỡ ngàng của tất cả những người chứng kiến.
Chàng để song thủ trong đó một lúc, nước vẫn không đổi màu. Những kẻ hóng chuyện đều đứng lên mà quán sát tận mắt. Khi thấy kết quả chúng có phần thất vọng.
Đã có kết quả rõ ràng, Trọng Nghi cũng không có lý do gì ép buộc chàng. Liền tuyên bố:
"Vậy là mọi chuyện đã rõ, Trương thiếu gia rõ ràng công lực không có. Chân khí hoàn toàn trống không. Cho nên không thể có việc một kẻ như vậy có thể xâm nhập vào Từ Gia Trang mà gây ra chuyện tài đình như vậy được."
Vừa nghe đến kết quả Lý Tấn liền xanh mặt, như vậy chẳng phải mũi dùi đã quay lại đánh vào hắn hay sao. Những người Lý Gia cũng không biết sẽ giải quyết vấn đề này như thế nào. Từ Gia Trang cũng phải đối mặt với một vấn đề khó khăn, vì nếu bọn họ nhất quyết truy tố đến cùng với Lý Gia thì thế liên minh mỏng của bọn họ đối đầu với Từ Gia Trang sẽ bị đứt.
Còn nếu không truy cứu thì bọn họ sẽ là người phải đền bù hết tất cả những thiệt hại.
Lúc đầu bọn chúng còn quyết định đẩy hết cho Trương Gia nhưng quả thật Trương Vệ đúng như lời đồn là một tên phế nhân không hơn không kém. Điều này cũng khiến Trương Bảo gương mặt bí xị, ông thở dài một hơi không biết là nên vui hay nên buồn với thông tin này nữa. Liền chống tay đứng lên ma cáo biệt tất cả những người bên trong đại sảnh.
"Các vị, chuyện đã rõ ràng. Trương Gia ta không hề liên can đến chuyện này, vậy thì Trương mỗ xin được phép cáo từ."
Nói đoạn đoàn người Trương Gia Bảo đồng loạt rời đi, Trương Vệ cũng được tha bổng mà chạy theo.
Đi được một đoạn chàng đã bắt kịp với phụ thân nhưng Trương Bảo không thèm nhìn chàng dù chỉ một cái mà lạnh lùng nói:
"Tên tiểu tử nhà ngươi, chuyện tốt thì không thấy. Toàn gây cho ta những chuyện phiền phức, từ giờ trở đi đừng gọi ta là phụ thân nữa." Nói đoạn ông tức giận phủi tay áo rời đi, để lại Trương Vệ đứng chết trân tại chỗ, thế giới của chàng bất chợt như đổ sụp.
Suy cho cùng chàng cũng đã rất cố gắng rồi, nhưng không ngờ điều này lại trở nên mất kiểm soát đến như vậy.