Hầm Mộ Hàn Băng muốn duy trì được hiệu quả, nó đã phải lấy nguồn công lực từ bản thể. Nhưng Trương Vệ lúc này đã hoàn toàn mất đi nhận thức khiến quá trình tiếp diễn của nó bị ngắt quãng. Tạo tiền đề cho sinh vật kia đào thoát một cách nhanh chóng.
Không may thời điểm lại trùng khớp với lúc kiếm khí của Kim Mã đang trên đà giáng xuống. Khí kình từ cơ thể to lớn của nó được giải phóng nhất thời tạo nên những trận cuồng phong, gió cuốn dữ dội. Đồng thời nó đã nhận ra được sự đe dọa đến từ chiêu thức vừa được triệu hoán ra.
Ngay lập tức nó đã dùng hai chi thể trên tổng số lượng chi thể mà nó có để ngăn chặn kiếm khí trước khi nó kịp chạm vào người. Sức mạnh của hai chi thể đó đã mạnh mẽ quấn chặt lấy kiếm khí, sau đó trực tiếp bẻ gãy thân kiếm ngay trước sự chứng kiến của Kim Mã cùng Tiểu Bảo.
Lưỡng Nghi Kiếm lần nữa bại trận trước đối thủ khó chịu, và trở về nguyên trạng và thoát khỏi sự kiểm soát của Kim Mã. Thuận thế, sinh vật kia dùng kích thước của chiếc vòi hất văng Lương Nghi Kiếm về một phương hướng khác. Nhằm loại bỏ đi một chướng ngại đầy khó chịu.
Nhìn thấy Lưỡng Nghi Kiếm đã biến mất trong màn đêm, Kim Mã cũng đã nhận ra được cơ hội của bọn họ cũng đã không còn nữa. Cảm xúc lúc này khiến Kim Mã chợt thấy quen thuộc, bởi vì trước đây nó đã từng trải qua cảm giác tương tự như thế. Khiến nó nghiến răng không ngừng. Tức giận mắng:
"Khốn thật."
Điều nó tức giận không phải là đối diện với cái mà ai cũng đã nhận ra lúc này. Cái mà nó hận chính là nhiệm vụ cuối cùng nó được giao lại bởi chủ nhân mà nó cũng không thể hoàn thành. Nó không biết lúc sang thế giới bên kia liệu nó còn xứng đáng để đối diện với con người đó hay không.
Lúc này, sinh vật kia sau khi bị những giống loài nhỏ bé được coi là vô năng trong vũ trụ của nó đùa giỡn. Khiến nó không kìm nổi sự nóng giận mà trở nên cuồng nộ. Toàn thân nhanh chóng chuyển sang màu đỏ gắt. Khí kình thoát ra liên tục từ cơ thể đó tạo nên một sức ép vô hình khiến Kim Mã cùng Tiểu Bảo không thể chần chừ hơn nữa, trong việc bỏ trốn.
Dù nói gì đi nữa, còn sống là còn cơ hội. Bọn họ quyết định tự tìm đường máu để thoát ra bên ngoài. Nhưng ngay lúc này, Tiểu Bảo đã lựa chọn ở lại. Nàng giao Trương Vệ lại cho Kim Mã. Khuôn mặt của nàng không hề biến sắc trước quyết định của mình lạnh lùng nói:
"Ngươi đem chủ nhân của ngươi nhanh chóng rời khỏi đây đi. Chuyện còn lại giao cho ta."
"Ngươi..." Kim Mã định ngăn lại, thì ánh mắt của Tiểu Bảo bỗng chốc trở nên hung tợn.
"Đối với ta, Chân Long không phải là lý do để ta hy sinh. Ta làm tất cả chuyện này bởi vì chủ nhân ta, ngươi còn không mau đi. Thì không còn cơ hội nữa đâu."
Sự tức giận của Tiểu Bảo dồn hết vào trong câu nói, nàng có lẽ đang rất uỷ khuất. Chất chứa bao nỗi niềm bên trong đấy, khiến Kim Mã nhìn nàng mà trầm ngâm, nó thấy cảm thương cho nữ nhân này. Nhưng bất chợt Tiểu Bảo quát lớn:
"Đi."
Khiến Kim Mã ngay lập tức thu lại xúc cảm, mà nhanh chóng cõng Trương Vệ trên tấm thân nhỏ của mình mà bay đi.
Ngay lúc này, sinh vật kia đã chuẩn bị xong. Đôi mắt nó trợn lên một cách hung tợn, tròng mắt cũng phồng lên tỷ lệ thuận với cơn tức giận của nó. Những mảng năng lượng tím đen từ hư vô nhanh chóng được nó tổng hợp lại, dồn vào trọng tâm trước con mắt to lớn ấy.
Chưa đầy một nén hương, kích thước của quả cầu năng lượng đã phồng lên đến hơn 10 trượng. Đi kèm với những nguồn dư nặng màu trắng ngà như thể quần thể lân tinh, phủ lên bên ngoài nó. Nguồn năng lượng này so với Kim Mã khi nãy chỉ có hơn chứ không hề thua kém.
Tiểu Bảo sau khi đuổi hai người kia đi, thì nàng đứng đối diện với sinh vật kia. Mà không hề lo lắng cho an nguy của mình, nàng lựa chọn ở lại vì muốn mở ra con đường cho Trương Vệ tẩu thoát. Vì suy cho cùng vì nàng mà hai người họ mới dấn thân vào đây, nàng không muốn vì nàng mà liên lụy đến người khác. Lại càng không thể vì một mạng của Tại Thiên mà kéo theo cục diện của Cửu giới.
Đúng ngay lúc này, ánh sáng hiếm hoi do Lưỡng Nghi Kiếm tạo ra, đã hoàn toàn biến mất. Trả lại nơi đây về lại đúng bản chất của nó. Khung cảnh này, như thể là hình ảnh cuối cùng nàng có thể nhìn thấy. Nàng không chần chừ nữa, vận lên công lực phủ lấy song thủ sau đó đưa ra trước mặt. Tạo nên một tấm khiên lục sắc vững chắc, sẵn sàng đối kháng với cổ năng lượng của sinh vật kia.
Bên phía Kim Mã, nó đã đi mà không hề quay lại nhìn. Vì không muốn chứng kiến cảnh tượng đau thương sắp diễn ra đó. Trong một ngày mà hai người có thể sẽ phải bỏ mạng, thật không dễ dàng gì để mà chấp nhận được.
Đùng.
Một âm thanh chói tay vang lên, sau đó không gian tĩnh lặng đến không ngờ. Trong màn đêm ấy, Kim Mã lặng lẽ như loài chuột. Cần mẫn tìm kiếm đường thoát cho cả hai, lối vào hay lối ra đều là một màu đen. Bằng mắt thường làm sao có thể nhìn thấy được, Trương Vệ thì có khả năng cảm nhận không gian nhưng đối với Kim Mã nó cảm nhận bằng xúc giác. Nên việc tìm kiếm lúc này lại bất chợt trở nên khó khăn hơn gấp bội.
Do cuộc đọ công, dường như đã kết thúc. Cho nên không gian đã ngừng lại việc thu hẹp, nên có thêm nhiều thời gian cho hai người Kim Mã. Nhưng nếu tồn tại ở đây lâu thêm cũng không phải là cách, nếu chẳng may sinh vật kia có thể tìm được họ thêm lần nữa thì mọi chuyện sẽ cực kỳ tồi tệ.
Lúc này, thời gian hẹn với Đông Phương Nghi cũng đã trôi qua từ lâu. Nhưng nàng vẫn chưa đến để hỗ trợ cho Trương Vệ, khiến Kim Mã bắt đầu hoài nghi về con người đó. Dù là ai đi nữa, đặt vào hoàn cảnh này cũng đều sẽ có những suy nghĩ tiêu cực đại loại như vậy.
Trọng lượng của Trương Vệ quá lớn, sức của Kim Mã cũng đến hồi kiệt quệ, nên để thuận tiện cho việc tìm lối ra hơn. Nó đã thu chàng vào bên trong cơ thể, đồng thời nó cũng đã tự phong bế khí tức của bản thân. Dùng sức lực của chính mà mà đập đôi cánh nhỏ bé tiếp tục tìm.
Sở dĩ vẫn còn cách khác để thoát khỏi nơi này, chính là tự lực phá huỷ tấm màng không gian quái dị kia. Nhưng để mà nói, nó cũng không tin tưởng vào chính sức mạnh của mình lúc này có thể làm được điều đó. Huống chi nếu dùng đến bước đó, sẽ đặt Kim Mã cùng Trương Vệ vào tình huống còn nguy hiểm gấp bội.
Kim Mã lúc này không còn là Thất Đại Thần Thú khi trước. Khi còn ở trong Ma Thú Hạch tồn tại dưới dạng linh hồn, sức mạnh của nó cũng chỉ là một phần nhỏ trong khả năng thật sự của mình mà thôi. Chứ nếu thực sự là Thất Đại Thần Thú bày ra Bắt Đẩu Thất Tinh Trận ngay cả Thiên Đế cũng phải kiêng nể bảy phần.
Chứ Trương Vệ lúc đó, mượn sức của Đông Phương Nghi làm gì có một chiêu đã hoá giải được. Cuộc đời mà, lên voi xuống cho mấy ai ngờ.
Trong nỗ lực tìm kiếm của mình, khoảng cách của Kim Mã lại vô tình di chuyển đến gần nơi của sinh vật kia khi nào chẳng hay. Bởi vì không gian này là một màu đen, thì làm sao mà nó biết rõ được vị trí nào là vị trí nào được.