" Trợ lý Du, đã tối rồi còn đến đây làm gì?" Hạ quản gia đứng trước cửa phòng khách hỏi hắn.
" Là có chuyện cần gặp Lạc tiểu thư, Ông gọi cô ấy xuống giúp tôi!" Du Cảnh mồ hôi nhễ nhại nói.
" Vâng, vậy cậu chờ tôi một lát! Tôi gọi cô ấy xuống đây ngay!"
Hứa quản gia gật đầu, rồi đi thẳng lên lầu, vì Lạc Ninh Hinh còn đang mải mê thiết kế trên phòng. Không lâu sau, cô liền đi xuống.
" Lạc tiểu thư, chuyện cô bảo tôi làm đã xong! Cô mau đến đây xem, gấp quá nên tôi vẫn chưa xem qua." Du Cảnh nhìn cô nói.
Cả hai người ngồi trong phòng khách, Du Cảnh lấy usb gắn vào laptop, sau một số thao tác của Du Cảnh, thì hình ảnh cũng hiện lên.
Trên màn hình, là Kiều Thu Nguyệt đang lén la lén lút đi tới bên cạnh xe của Lạc Ninh Hinh, cô ta thận trọng quan sát, thấy không có người, Kiều Thu Nguyệt liền lấy tua vít ra. Cô ta dùng nó, rạch nát mui và phần thân xe, cửa kính cũng bị phá hoại, tạo thành những vết nứt lớn. Chưa thỏa mãn, Kiều Thu Nguyệt còn dùng bình sơn xịt, viết những từ ngữ khiếm nhã lên xe.
Sau khi phá hỏng xe, cô ta liền nhanh chóng rời đi.
" Báo cảnh sát, gửi đoạn ghi hình này cho họ! Phải cho cô ta biết thế nào là lợi hại!" Lạc Ninh Hinh xem xong, liền lên tiếng nói.
" Tôi đã biết! Chuyện này tôi sẽ xử lý tốt, còn xe của cô hai ngày nữa mới sửa chữa xong, cô trước sử dụng xe của boss tạm. Không còn việc gì nữa, tôi xin phép về trước." Du Cảnh thu thập đồ vật cho vào túi nói.
" Anh vất vả rồi! Cảm ơn trợ lý Du!"
Tiễn Du Cảnh ra ngoài, Lạc Ninh Hinh không quên cảm ơn hắn, tính ra Du Cảnh cũng vì cô mà cực khổ nhiều rồi.
******
Một tuần sau.
Lạc Ninh Hinh vừa lái xe đến công ty, đã bị Kiều Thu Nguyệt chặn ngay đầu xe. Không giống như lần đầu tiên cô gặp, Kiều Thu Nguyệt bây giờ trông tàn tạ, khuôn mặt nhợt nhạt, không có chút sức sống.
" Cô bị điên sao!? Tự nhiên xông ra chắn trước xe của tôi!" Lạc Ninh Hinh bực bội, cô mở cửa bước nhanh xuống xe, nhìn Kiều Thu Nguyệt nói.
" Lạc Ninh Hinh, là tôi có lỗi với cô! Cô làm ơn tha thứ cho tôi có được không? Làm ơn hãy rút đơn kiện, tôi sẽ làm trâu làm bò kiếm tiền bồi thường cho cô. Tôi không muốn đi tù!" Kiều Thu Nguyệt níu lấy tay của Lạc Ninh Hinh cầu xin, bộ dạng cô ta thật đáng thương.
" Kiều Thu Nguyệt, tôi trước đây chưa từng phạm cô! Nhưng cô hết lần này đến lần khác làm nhục tôi, phá hoại tài sản của tôi, đây là cái giá cô phải trả." Lạc Ninh Hinh dứt khoát gạt tay cô ta ra.
" Tôi van cô, tôi lạy cô! Ba mẹ tôi sẽ không chịu nổi, họ đã lớn tuổi rồi, tôi chính là trụ cột của họ. Làm ơn tha thứ cho sự dại dột của tôi!" Kiều Thu Nguyệt nước mắt ngắn dài lập tức quỳ xuống, cô ta dập đầu xuống đất.
" Cô Kiều, cô đã hơn 20 tuổi rồi, đã là một người trưởng thành! Cô phải chịu trách nhiệm cho sự dại dột của mình đi, tôi không phải thánh mẫu, nên tôi sẽ không tha thứ cho cô!"
" Nếu tôi tha cho cô, thì người khác sẽ nghĩ là tôi rất dễ ức hiếp. Tôi lấy cô làm gương, để cho bọn họ biết rằng, kẻ nào gây sự với tôi, tôi sẽ khiến họ trả giá đắc. Chúng ta vẫn là nên gặp nhau ở tòa."
Lạc Ninh Hinh nói rồi, cô xoay người muốn lái xe đi, thì Kiều Thu Nguyệt như bị phát điên lên, cô ta cầm dao nhỏ muốn giết chết Lạc Ninh Hinh.
" Lạc Ninh Hinh, con tiện nhân này! mày nên chết đi!" Kiều Thu Nguyệt gào lên, rồi lao thẳng vào Lạc Ninh Hinh.
May mắn là lúc ở Pháp, cô có theo Âu Dương Tư Thần học chút võ phòng thân. Cho nên có thể né tránh được đòn tấn công của Kiều Thu Nguyệt, ngăn nó không đâm vào chỗ hiểm. Nhưng lưỡi dao lại cứa vào tay cô, khiến máu chảy ra.
" Cô đúng là điên rồi, tội phá hoại tài sản cùng lắm là ở tù vài năm, còn nếu cô giết tôi, thì kết cục của cô cũng chỉ có chết mà thôi. À không! Có khi còn chết khó coi hơn tôi nữa." Lạc Ninh Hinh lùi về sau vài bước, cô đưa tay giữ lấy vết thương, nhìn Kiều Thu Nguyệt nói.
" Vậy thì đã sao!? Cô nói đúng đó, nhưng sau khi ra tù, thì tương lai của tôi sẽ như thế nào? Cũng sống không bằng chết mà thôi."
" Chi bằng bây giờ chúng ta cùng nhau đồng quy vu tận!" Kiều Thu Nguyệt cười đầy quỷ dị rống lên.
Lạc Ninh Hinh cảm thấy không ổn, hầm giữ xe bây giờ không có ai, cô chỉ còn cách phải tự cứu lấy mình thôi. Trong lúc Kiều Thu Nguyệt lơ là không chú ý, Lạc Ninh Hinh lén lấy bình xịt hơi cay trong túi ra.
" Hahahah!'
" Đến đây đi nào!" Kiều Thu Nguyệt cười lên man rợ, cô ta lại tiếp cận Lạc Ninh Hinh. Chỉ còn cách vài centimet, Lạc Ninh Hinh liền xịt hơi cay vào mắt của cô ta.
" Ahhh! Mắt của tao đau quá, tiện nhân mày chơi tao." Kiều Thu Nguyệt đau đớn khụy xuống, cô ta ôm lấy mắt của mình khóc lóc.
___________
Mới đó mà Cả Thế Giới Của Anh Chỉ Dành Cho Em đã đi đến chương 100 rồi nà. Mọi người có muốn bão không ạ, cho mình xin like và cmt nha. Chap này được một trăm like và 100 cmt mình bão 5 chương nhaaaa.
Mọi người giúp mình đạt 100 like cho chương này nha. Love all