Biệt thự Vệ Gia.
Trong nhà lúc này không khí vô cùng căng thẳng, Vệ lão già trừng mắt nhìn Vệ Tư Hàn lớn tiếng.
" Ta hỏi một lần nữa, con có đi hay không? Nếu như không muốn đi, thì cút khỏi nhà cho ta!"
" Ba, người sao lại ép con chứ? Tình yêu và hôn nhân là chuyện trọng đại, không thể nào cưỡng cầu được đâu!" Vệ Tư Hàn khóc không ra nước mắt nói.
" Ta hỏi lại một lần nữa, đi hay không?"
" Ba..."
Nhận thấy cách của con trai không ăn thua, Vệ lão phu nhân cũng vội vàng lên tiếng." Hàn Hàn, con là muốn bà nội chết có phải hay không? Con tự xem lại mình đi, chơi với nhòm bạn bốn đứa, thì chỉ có mình con là còn độc thân! Luận về nhan sắc và gia thế, con nào có kém cạnh ai?"
" Đã ba mươi tuổi đầu rồi, ngay cả bạn gái cũng không có, hay là con...Hàn Hàn, nói thật cho bà nội nghe đi, có phải con thích con trai hay không? Nói thật đi, bà nội sẽ không trách con!" Vệ lão phu nhân lấy khăn lau nước mắt hỏi.
" Bà nội, con là trai thẳng! Thôi được rồi, con đi! Hai người đừng khóc nữa, con đi là được chứ gì!" Vệ Tư Hàn cuối cùng đành thỏa hiệp, hắn thay đồ đi đến bữa tiệc mà Vệ Gia sắp xếp.
Trong lòng hắn bây giờ nào muốn nghĩ đến người nào khác, hắn là đã tương tư hình bóng của Cố Tâm Tây rồi. Nếu như có thể gặp lại cô một lần nữa, có lẽ hắn sẽ có đáp án cho trái tim của mình.
Ở khách sạn, khách mời đến mỗi lúc một đông hơn, Cố Tâm Tây lúc này cũng đã trang điểm sửa soạn xong. Cô từ trên lầu bước xuống, đôi mắt quả thật có chút mang mác buồn, nhưng vẫn không thể nào che lấp được sự xinh đẹp của cô.
" Tiểu Tây, em muốn uống gì? Nước trái cây nhé!" Cố Thế Trạch đưa mắt nhìn cô hỏi. Thật ra đó giờ hắn hỏi như thế thôi, chứ ngoài nước lọc và nước trái cây hắn không cho cô uống thứ gì khác, rượu lại càng không. Đó cũng là lý do cô đã hai mươi sáu tuổi, nhưng vẫn chưa uống rượu bao giờ.
" Em uống gì cũng được!" Cố Tâm Tây cười nhẹ đáp, dù buồn nhưng cô vẫn không thể để lộ nó ra ngoài được.
Cố Tâm Tây không hề biết rằng ở một góc khuất gần đó, có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vài cô. Hắn là Đặng Khang An.
" Thấy rõ cô ta chứ? Tối nay tôi muốn cậu phải chiếm được thân xác của cô ta, nếu như có thể thì tương lai của cậu mới thay đổi được! Cố Gia ở nước ngoài tiếng tăm lừng lẫy, chỉ cần có thể làm con rể của họ, cậu sẽ một bước lên mây!" Một gã đàn ông trung niên đi đến vỗ vai hắn nói.
" Không có cách khác sao? Tôi tự tin mình có thể cưa đổ cô ta! Vả lại nếu như tôi khi dễ con gái của Cố Gia, ông ấy sẽ tha cho tôi sao?" Hắn không tin tưởng hỏi.
" Không kịp, đêm nay cô ta đã có hẹn với hôn phu sắp cưới của mình rồi, cậu còn chần chừ thì sẽ vụt mất đấy! Cáo già Cố Thế Vinh kia ngoài mặt nói là đi xem mắt thôi, nhưng lão ta đã tính toán hết rồi, người xem mắt này chắc chắn là con rể của ông ta!"
" Cầm lấy ly rượu này, đến bắt chuyện với cô ta đi! Về Cố Thế Trạch kia tôi sẽ lo liệu cho!" Ông ta đưa cho hắn một ly rượu vang nói.
Bên này Cố Thế Trạch nhanh chóng bị người của ông ta dụ đi nơi khác, Đặng Khang An lợi dụng cơ hội đi đến gần Cố Tâm Tây.
" Xin chào cô, tôi có thể ngồi ở đây được không?" Hắn mỉm cười lên tiếng hỏi.
" Ừm, anh có thể!" Cô gật đầu đáp, gương mặt có chút ngượng ngùng.
" Cho hỏi cô có phải là Cố Tâm Tây, tiểu thư nhà Cố Gia?"
" Vâng, đúng vậy!"
" Thật may quá, tôi là người xem mắt cô tối hôm nay! Không phiền nếu tôi mời cô một ly rượu chứ?" Hắn không biết xấu hổ mà tự nhận là người xem mắt.
" Xin lỗi, tôi không uống rượu được!" Cô lắc đầu từ chối.
" Đây là rượu trái cây, hương vị không tồi đâu, tôi nghĩ em sẽ thích nó!" Đặng Khang An không từ bỏ, hắn thuyết phục cô.
Một lúc sau Vệ Tư Hàn cũng đến nơi, vì bị gượng ép nên là trông hắn cũng không vui vẻ gì. Ba của hắn là Vệ Tư Lượng cũng đi cùng, ông ấy đảo mắt nhìn xung quanh tìm kiếm Cố Thế Trạch.
" Người nhà Cố Gia là đang ở đâu nhỉ? Hay là do chúng ta đến trễ, người ta giận nên về bỏ sớm sao?" Ông ấy nhíu mày nói.
" Ba, nếu không có người vậy con về trước nhé!" Vệ Tư Hàn mừng rỡ đáp.
" Im cái miệng lại cho ta! Thằng con trời đánh này, nếu hôm nay không gặp được người, thì mày cũng khỏi về nhà đi!" Vệ Tư Lượng tức giận, ông ấy trừng mắt gầm nhẹ.
Phía xa Cố Thế Trạch cũng trông thấy người, hắn vội vàng chạy đến." Chủ tịch Vệ, ông đã đến rồi sao? Tôi là Cố Thế Trạch, đến thay mặt cho ba tôi!"
" Là cậu à? Xin lỗi vì chúng tôi đến muộn, thật là ngại quá!" Vệ Tư Lượng sắc mặt liền thay đổi, ông ấy cười nói.
" Không có gì, ngài đừng lo lắng!"
" Xin giới thiệu một chút, đây là Vệ Tư Hàn, con trai của tôi!"
" Rất vui được gặp cậu! Quả như lời đồn, cậu thật sự đẹp trai hơn trong ảnh rất nhiều!"
" Chào anh, rất vui được gặp anh!"
" Ừm, mà sao tôi không nhìn thấy Cố tiểu thư? Cô bé không có ở đây sao?" Vệ Tư Lượng thắc mắc hỏi.
" Con bé đang ở bên trong, chúng ta vào trong rồi nói chuyện sau!" Cố Thế Trạch mỉm cười đáp.
____** To Be Continued **____