" Tiểu Duệ ngoan nào! Mami ở đây rồi, con đừng khóc nữa!" Cô ôm con vào lòng cưng nựng vỗ về, nước mắt cũng tự nhiên dâng trào.
Âu Dương Tư Thần đứng bên cạnh cửa, anh im lặng nhìn hai mẹ con." Tiểu Duệ chắc là tè dầm rồi! Để anh gọi bảo mẫu đến thay!" Anh ôn nhu lên tiếng.
" Tè dầm rồi sao? Để mami giúp con thay tã!" Lạc Ninh Hinh bất ngờ, cô bế đứa trẻ đặt lên giường, rồi cẩn thận từng chút một cởi đi cái tã cũ ra.
Âu Dương Tư Thần tự mình đi lấy tã mới, rồi đưa nó cho Lạc Ninh Hinh." Em có làm được không?" Anh trêu chọc cô nói.
" Dĩ nhiên là được rồi! Em đã từng học qua!" Lạc Ninh Hinh bĩu môi đáp, cô thành thục thay tã cho con trai.
Tiểu Duệ được Lạc Ninh Hinh thay cho sạch sẽ, thằng bé lại lăn ra ngủ ngon lành trên tay mẹ. Đây là lần đầu tiên ngửi được mùi hương của mẹ, đứa bé ngoan ngoãn hơn hẳn, cũng không thèm quấy khóc giữa đêm nữa.
Nằm trên giường lớn, Lạc Ninh Hinh lại giơ tay vuốt ve con trai, chốc chốc lại hôn thằng bé." Tư Thần, cái mũi này hình như là lấy của anh gắn vào có đúng không?" Cô đưa tay lướt nhẹ sóng mũi của Tiểu Duệ hỏi.
" Em cảm thấy như vậy sao?" Âu Dương Tư Thần thấp giọng nói.
" Anh không thấy như vậy à? Cái mũi đâm xuyên tim này không phải của anh thì còn ai vào đây!" Lạc Ninh Hinh nhẹ đáp.
" Vậy chứng tỏ Gen của anh rất tốt, không phải sao?" Anh phổng mũi nói. Lạc Ninh Hinh chỉ có thể cười trừ, bởi vì Gen nhà Âu Dương thật sự rất tốt.
Hai người trò chuyện một lúc, Lạc Ninh Ninh từ từ mà ngủ mất, có vẻ như ngồi trên máy bay mấy tiếng đã khiến cô mệt mỏi không ít. Chờ cô ngủ sâu rồi, anh lại nhẹ nhàng bế Tiểu Duệ trở lại chiếc nôi." Con trai à, mặc dù ba rất yêu con, nhưng con cũng không thể giành mami với ba được đâu! Chúng ta thỏa thuận nhé! Ban ngày con mới được ở cạnh mami, nhưng ban đêm mami là của ba!" Anh cong môi vui vẻ nói.
Lạc Ninh Hinh mà nhìn thấy cảnh này, cô chắc cười ra nước mắt mất. Người kế thừa của Âu Dương Đế Đoàn, lại đi ăn giấm với con trai, còn tranh giành mami với đứa trẻ.
Sau khi nói những lời ấu trĩ với Tiểu Duệ, Âu Dương Tư Thần lại leo lên giường, ôm Lạc Ninh Hinh vào lòng, trên mặt anh là sự mãn nguyện.
Chuyện của Âu Dương Thiên Khải vẫn là một vấn đề lớn, mà người biết mọi chuyện trước đây của Âu Dương Gia, chỉ còn lại một mình Hạ quản gia mà thôi. Sáng sớm, Âu Dương Tư Thần đã rời giường, anh lại mang Tiểu Duệ đặt bên cạnh Lạc Ninh Hinh.
Sau đó vào nhà vệ sinh tắm rửa, rồi đi ra ngoài tìm Hạ quản gia, anh cần biết cái người tên Hắc Dực kia là ai.
" Hạ quản gia, ông vào phòng làm việc của tôi một chút đi!" Âu Dương Tư Thần tìm thấy ông ấy bên ngoài vườn hoa Tulip, liền lên tiếng gọi.
Trong phòng làm việc, anh đưa tấm ảnh của Hắc Dực cho Hạ quản gia xem." Ông biết người này là ai không? Ông ta và Âu Dương Gia có quan hệ gì?" Anh hỏi.
Hạ quản gia là người làm lâu năm cho Âu Dương Gia Tộc, ông ấy dĩ nhiên biết người trong ảnh là ai rồi." Thiếu gia, tại sao cậu lại có ảnh của người này?" Ông ấy kinh ngạc hỏi anh, bởi vì Âu Dương Thiên Khải đã bỏ đi rất lâu, chẳng có một chút tin tức gì. Vậy mà bây giờ Âu Dương Tư Thần lại có ảnh ông ta, Hạ quản gia đương nhiên sẽ bất ngờ.
Nhìn thấy dáng vẻ ngạc nhiên của Hạ quản gia, anh biết là ông ấy nhận ra người trong ảnh là ai." Hạ quản gia, ông ta chính là người đứng sau Hàn Mặc Phong! Cũng rất có thể là kẻ đứng đầu Shield, kẻ thù của chúng ta!" Anh bình tĩnh nói.
" Cái gì? Người đứng đầu Shield? Không thể nào! Ông ta sao có thể làm như vậy?" Hạ quản gia cả kinh đến rồi kêu lên. Âu Dương Thiên Khải thân mang dòng máu của Âu Dương Gia, có nằm mơ ông ấy cũng không muốn tin hắn là kẻ đã nhẫn tâm tàn sát cả gia tộc của mình.
" Hạ quản gia, rốt cuộc ông ta là ai?" Âu Dương Tư Thần hơi mất kiên nhẫn rồi.
Hạ quản gia hai tay run run, mặc dù Âu Dương lão gia tử đã căn dặn không nên nhắc đến người đàn ông này, nhưng bây giờ không phải lúc. Âu Dương Tư Thần cần phải biết mình đang đối đầu với ai.
" Thiếu gia, người này là Âu Dương Thiên Khải! Ông ấy cũng chính là em trai cùng cha khác mẹ với ba của cậu!" Hạ quản gia giọng khàn khàn trả lời anh.
" Cái gì?" Âu Dương Tư Thần không tin vào tai mình, ở đâu tự nhiên lại xuất hiện một người là chú của anh chứ.
" Hạ quản gia, ông không đùa đấy chứ?" Anh khó tin hỏi lại.
" Thiếu gia, những lời của tôi nói đều là thật! Ông ấy chính là chú ruột của cậu! Chuyện này vốn dĩ lão gia tử đã không cho nhắc đến, nhưng lúc này tôi nghĩ cậu cần phải biết!" Hạ quản gia ánh mắt nghiêm túc đáp.
" Chuyện này xảy ra từ khi cậu còn chưa ra đời! Ông ta và mẹ đã từng sống ở Âu Trạch, cho đến khi tai ương ập xuống, một trận hỏa họan đã cướp đi mẹ của ông ấy!" Hạ quản gia đôi mắt ươn ướt nhớ lại cảnh tượng kinh khủng ngày ấy, lúc đó ông ta cũng chỉ là một thanh niên trẻ chưa trải sự đời.
____** To Be Continued** ____